Chương 96 Nóng Lòng

Ăn xong bánh quy, Lục Tế Tân và Tiểu Niệm Hi cùng chơi đất sét, bởi vì Niệm Hi cầm tinh con dê, Lục Tế Tân liền nặn ra một con dê.

Cô khéo tay, tuy rằng đây là lần đầu tiên chơi đất sét, nhưng nhào nắn, nặn vài cái cô đã hiểu ra cách chơi, hơn nữa cô cũng từng học vẽ nên nặn ra con dê rất sống động, Tiểu Niệm Hi nhìn thấy, liên tục kinh ngạc thốt lên:

"Thật giỏi, chị Tế Tân thật giỏi quá!"

Trong tiếng kinh ngạc của Tiểu Niệm Hi, Lục Tế Tân nặn ra một đàn dê gồm dê mẹ, dê bố, dê con và dê ông bà nội ông bà ngoại, tạo thành một gia tộc lớn, còn có sủng vật trong sân nhỏ, cuối cùng lập ra một đại gia đình vui vẻ.

Chuẩn bị ăn cơm, hai người đi rửa tay.

Dì Vương thấy đàn dê được nặn ra trông rất đẹp mắt nên không đành lòng hủy đi, bưng ra đặt ở phòng khách, sau đó tìm chỗ đặt lên.

Vừa khéo Thẩm Gia Diệu trở về, nhìn thấy một đàn dê trên bàn, ấn đường nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ không vui: "Lấy đâu ra? Vứt nó đi."

Anh được dạy dỗ trong một gia tộc lớn, đối với đồ vật đặt trong nhà anh rất có mắt thẩm mỹ, liếc mắt một cái liền nhìn ra phong cách của đám dê này không hợp với phòng khách, phá hủy cảnh quan khiêm tốn mà xa hoa ở trong nhà.

Dì Vương luôn sợ Thẩm Gia Diệu, nghe vậy lập tức nói: "Tôi sẽ cầm đi ngay." Sau khi cần thận bưng lên cũng không quên thấp giọng giải thích một câu: "Đây là do cô Tế Tân nặn ra, tôi cảm thấy tiếc nên muốn tìm một chỗ để đặt. Nếu cậu chủ không thích, tôi sẽ liền vứt đi."

Tế Tân nặn?

"Chờ một chút." Thẩm Gia Diệu gọi dì Vương lại.

Dì Vương khó hiểu, thấy Thẩm Gia Diệu đi lên đón đàn dê này, còn cúi đầu cẩn thận đánh giá một lúc lâu, khi mở miệng thì giọng điệu hoàn toàn thay đổi: "Thật đáng yêu."

Dì Vương: ... (⊙00⊙) Người đàn ông này thay đổi nhanh thật!

Thẩm Gia Diệu nói xong, nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm một nơi thích hợp để đặt.

Nhưng cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp, cuối cùng cau mày nói: "Đặt trong phòng sách của tôi đi, nó phù hợp với phong cách phòng sách."

Dì Vương: ~~(﹁﹁)~~~

Đừng tưởng rằng bà ít đi vào phòng sách của anh thì không biết bên trong có phong cách gì, phong cách lạnh lùng cứng rắn như vậy thật sự hợp với đám dê này?

Mặc dù dì Vương oán thầm, nhưng cuối cùng vẫn mang đàn dê vào phòng sách của Thẩm Gia Diệu.

——

Sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Niệm Hi trở về phòng ngủ, Thẩm Gia Diệu cũng buồn ngủ.

Lục Tế Tân nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc, mới tám giờ tối, tổng tài bá đạo ngủ sớm vậy sao?

Cô nhắc nhở: "Anh cẩn thận với vết thương, không được để dính nước."

Thẩm Gia Diệu gật đầu, trở về phòng, Lục Tế Tân cũng đi về phòng mình, nhưng vừa đi tới cửa phòng, liền nghe thấy trong phòng Thẩm Gia Diệu truyền đến một tiếng đè nén buồn bực, hừ.

Rất nhỏ nhưng lại khiến lòng người hoảng hốt.

Có chuyện gì vậy?

Trong lòng Lục Tế Tân căng thẳng, vội vàng đi tới gõ cửa.

Thẩm Gia Diệu đi ra mở cửa vẻ mặt buồn bực, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

Lục Tế Tân cúi đầu, liền nhìn thấy cổ tay phải của anh với chiếc áo sơ mi nhăn nhúm.

Thì ra là tay trái bị thương không tiện cởi tay áo bên phải.

Lục Tế Tân buồn cười, không nghĩ Thẩm Gia Diệu cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.

Cô đưa tay ra: "Tôi giúp anh."

Nói xong đưa tay cởi tay áo cho anh.

Dì Lưu ở dưới tầng dọn dẹp phòng khách, bất ngờ ngẩng đầu nhìn thấy một màn này, tròng mắt cũng sắp lồi ra.

Trời ạ, cậu Thẩm luôn không gần phụ nữ vậy mà để cho phụ nữ chạm vào!

Dì Lưu như phát hiện ra đại lục mới, vội vàng chạy vào phòng bếp, nói chuyện này với dì Vương.

Dì Vương tỏ vẻ hiểu rõ như đã sớm nhìn ra: "Xem ra nhà họ Thẩm, sắp có nữ chủ nhân rồi!"

Lục Tế Tân thay quần áo giúp Thẩm Gia Diệu, rửa mặt xong, hai người ngồi trên sofa nói chuyện với nhau.

"Em suy nghĩ kỹ chưa?" Thẩm Gia Diệu ngước mắt lên, ánh mắt nhìn cô có chút nghiêm túc.

Lục Tế Tân biết anh định hỏi thêm gì nữa, trong lòng cô cũng nghiêng về phía anh, nhưng... có phải là quá nhanh rồi không?

"Không phải nói bảy ngày sao?"

Đúng là bảy ngày, trước đây Thẩm Gia Diệu cho thời gian dài như vậy, nhưng hôm nay lại hối hận. Cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc, cô gái yêu quý cởϊ qυầи áo rửa mặt giúp mình, khiến anh cuối cùng không chịu nổi chăn đơn gối chiếc, lẻ loi một mình, lạnh lẽo, đáng thương nằm trên giường.

Giường lớn như vậy vốn không phải để một người nằm, hai người nằm mới thích hợp!

Vì vậy, anh đã tăng tốc độ.

Đương nhiên, Thẩm Gia Diệu tâm cơ sẽ không nói thẳng thắn với Lục Tế Tân như thế, anh nghĩ ra một cái cớ khác: "Hôm nay, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi đi xem mắt."

Lục Tế Tân ngẩn ra.

Thẩm Gia Diệu bắt đầu bày đạo lý nói sự thật: "Người phụ nữ kia là nhà họ Khương, nghe nói tính tình rất không tốt, tôi sợ Niệm Hi sẽ chịu thiệt. Nhưng mẹ tôi nói, sẽ không để Niệm Hi chịu thiệt, sau này bà sẽ mang Niệm Hi đi, để tôi và người phụ nữ khác sinh một đứa nhỏ khác nuôi ở bên cạnh."

Vừa nghe xong, Lục Tế Tân không kịp phản ứng, mãi đến khi nghe Thẩm Gia Diệu nói tiếp mới hiểu được ý tứ gì đó.

"Em biết không, tôi thương Niệm Hi, không muốn để thằng bé ở bên cạnh bà cụ, nhưng nếu cưới người mới, tôi không cách nào cam đoan cô ta sẽ đối tốt với Niệm Hi, vì thể tôi đành chắc chắn phải đưa Niệm Hi về nhà cũ." Nói đến đây, giọng Thẩm Gia Diệu nhỏ lại:

"Yêu sâu đậm đến đâu, cũng không chịu nổi khoảng cách thời gian. Thời gian dài, tôi sợ mình sẽ quên Niệm Hi, Niệm Hi đã không còn mẹ, tôi không hy vọng thằng bé lại mất đi bố."

Những lời này giống như một cái búa đánh mạnh vào ngực Lục Tế Tân, đau đến mức cô không thở nổi.

Nghĩ đến Niệm Hi sẽ bị khi dễ, bị biến thành con không bố không mẹ, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu.

Nhìn dáng vẻ khó chịu của Lục Tế Tân, huyệt thái dương Thẩm Gia Diệu đột nhiên nhảy lên, ngực đau đớn. Anh biết mình có chút sốt ruột, đang ép cô, nhưng anh thật sự không chờ được nữa, anh thật sự sợ hãi.

Cô không nhớ ra anh, quên sạch bố con anh không còn một mống, trong mắt cô hoàn toàn không có tình yêu.

Lúc trước Thẩm Gia Diệu cảm thấy mình có thể chờ, từ từ, để cô yêu mình một lần nữa, chờ đến khi tâm tình cô ổn định, lại nói cho cô biết chân tướng.

Nhưng khi nghe cô đi xem mắt Cố Tu Minh, còn bị nhà họ Lục khi dễ, anh liền không nhịn được nữa.

Anh sợ, sợ cô bị người cướp đi, càng sợ ở chỗ không có mình cô sẽ bị người khi dễ.

Anh đặt cô ở trên đầu tim, ngay cả quát lớn cũng không nỡ, sao có thể để cô bị người khác ức hϊếp!

Không chờ Lục Tế Tân mở miệng, Thẩm Gia Diệu liền tiếp tục nói: "Nếu em đã suy nghĩ kỹ, sáng sớm ngày mai cùng tôi về nhà cũ, nếu..."

Trong mắt Thẩm Gia Diệu hiện lên một tia lạnh lùng: "Nếu em không đến, tôi xem như đã biết tâm ý của em."

Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng, làm cho người ta không phân biệt được cảm xúc.

Lục Tế Tân mang tâm sự nặng nề rời đi, Thẩm Gia Diệu ngồi trên giường không nhúc nhích, cho đến khi máy lạnh thổi khiến anh run rẩy thì mới nằm xuống đắp chăn.

Anh! Sau đó! Hối hận!

Tại sao lại để cho cô suy nghĩ, nên liền nắm tay cô, đến chết không buông, giả vờ rộng lượng cái gì chứ.

Thẩm Gia Diệu tức giận, đạp giường, cảm thấy đang tìm ngược cho mình!