Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 94: Bị Thương Ở Tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Tế Tân đi tới phòng ăn, nhìn đồ ăn trên bàn.

Ừm, nói như thế nào đây, vẻ ngoài không tệ, không giống như nhà hàng mang tới.

Chẳng lẽ thật sự là Thẩm Gia Diệu nấu sao?

Cô ngước mắt lên nhìn Thẩm Gia Diệu ở trong bếp, anh đưa lưng về phía mình, không biết đang bận rộn cái gì.

Lục Tế Tân định đi qua xem thử, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước thì lại hơi ngượng ngùng, chỉ nhẹ nhàng gõ bàn một cái để anh chú ý.

Quả nhiên, Thẩm Gia Diệu nghe có động tĩnh liền quay đầu lại, khi thấy cô thì hơi kinh ngạc: "Em tỉnh rồi sao?" Sau đó giấu tay trái ra sau lưng.

Lục Tế Tân không để ý, chỉ thức ăn trên bàn hỏi: "Anh nấu sao?”

“Nếm thử xem, có thích hay không?” Thẩm Gia Diệu gật đầu, đi lên cầm đũa gắp một miếng thịt bò cho Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân thấy thế bèn vội vàng cầm chén qua, không ngờ anh lại vòng qua chén, đưa thẳng thịt bò đến bên miệng cô.

Lục Tế Tân cúi đầu nhìn thịt bò bên môi, khuôn mặt lại đỏ lên.

Tiêu rồi, hôm nay cô đừng hòng muốn gương mặt bớt nóng được

Thẩm Gia Diệu đột nhiên thân mật khiến Lục Tế Tân không thích ứng được, cô ngượng ngùng há mồm ăn đồ ăn đưa đến bên miệng, ngậm lại.

Thẩm Gia Diệu như hoàn toàn không phát hiện ra sự xấu hổ của cô, trái lại còn hiểu lầm, nhíu mày: "Sợ nóng à?”

Anh nói xong, thuận tay đưa thịt bò đến bên môi mình, dùng môi dán thử độ nóng.

"Cũng được, không nóng." Sau đó động tác hết sức tự nhiên đưa thịt bò đến bên miệng cô.

Lục Tế Tân: "..."

Thịt dán sát vào môi cô!!!

Lục Tế Tân vô cùng xấu hổ ăn miếng thịt bò này, cô không thích gần với người khác như vậy. Từ sau khi cãi nhau với Bạch Chỉ, sau khi học đại học, cô luôn một mình một cõi, không thân cận với bất kỳ nam nữ nào.

Trước đó, Thẩm Gia Diệu giam cầm đã là cực hạn của Lục Tế Tân rồi.

Bởi vì cô có hảo cảm với Thẩm Gia Diệu nên mới dung túng như vậy.

Nhưng bây giờ...

Không đợi cô mở miệng, Thẩm Gia Diệu dường như nhận ra điều gì đó, tự giễu cười: "Ghét bỏ tôi à?"

Trong sắc mặt anh mang theo một tia cô đơn.

Khuôn mặt vốn tuấn tú lại có nét buồn bã thất vọng, hòa với khí chất cao quý trên người anh, không còn thái độ kiêu ngạo, trái lại có vẻ tủi thân, khiến Lục Tế Tân thấy vậy lập tức mềm lòng.

Như không kịp đưa ra quyết định, thân thể đi trước não liền nghiêng người qua, ăn một miếng thịt bò.

Ặc…

Cô cảm thấy bản thân giống như chưa từng được ăn vậy, tranh vào miệng ăn.

Sau khi ngậm thịt bò, Lục Tế Tân bỗng hối hận, rũ mắt xuống, thầm nghĩ đầu óc mình không ổn, sao vừa đối mặt với Thẩm Gia Diệu lại không còn lý trí.

Thẩm Gia Diệu cũng bị khí thế của Lục Tế Tân làm kinh ngạc, anh cười khẽ, ánh sáng chuyển động trong mắt trở nên quyến rũ thu hút: “Gấp gáp đến vậy sao, còn nữa đấy.”

Anh lại gắp một miếng cho Lục Tế Tân.

Anh cứ như vậy đút cho Lục Tế Tân ăn xong một bữa cơm trưa.

Sau khi Lục Tế Tân ăn no rồi, mới giật mình nhận ra anh chưa ăn một ngụm nào.

"Anh cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho tôi." Cô thúc giục.

Ánh mắt thản nhiên của Thẩm Gia Diệu nhìn vào gương mặt của Lục Tế Tân, tầm mắt rơi vào đôi môi sáng bóng một lúc, sau đó nói với giọng điệu khàn đặc thu hút: "Tôi ăn no rồi.”

Lục Tế Tân nhìn chén sạch của anh, khó hiểu: "Anh ăn gì vậy?" Rõ ràng là không ăn cái gì mà.

Thẩm Gia Diệu chậm rãi mở miệng: "Sắc đẹp." Sau đó nhỏ tiếng nói: "Rượu không say người tự say, hoa không mê người tự mê.”

Lục Tế Tân: "..."

Trong nháy mắt, cô cảm thấy máu toàn thân lại trào lêи đỉиɦ đầu.

Tên vô lại này!

Một lúc lâu sau, vẻ xấu hổ trên mặt Lục Tế Tân mới tan đi, khôi phục lại sự bình tĩnh, cô nhìn thức ăn, thúc giục nói: "Đừng quậy nữa, ăn nhanh đi, để lâu đồ ăn nguội không ngon.”

Cơm nước xong, Lục Tế Tân chủ động thu dọn bát đĩa, Thẩm Gia Diệu đi theo cô giúp đỡ.

Ban đầu Lục Tế Tân không chú ý, nhưng một lát sau lại phát hiện có gì đó không đúng, anh luôn dùng tay phải, tay trái vắt ở sau lưng, ngay cả cầm cái đĩa lớn hơn một chút cũng dùng có một tay.

Lục Tế Tân khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ. Thừa dịp Thẩm Gia Diệu không chú ý, một tay bắt lấy tay trái anh, sau đó liền nhìn thấy trên ngón trỏ quấn băng gạc, mơ hồ thấy bên trong có một vết thương, máu dính vào băng gạc.

Lục Tế Tân vừa nhìn liền cảm thấy trái tim co rút lại, đau đến run lên.

Cô im lặng không nói lời nào, kéo Thẩm Gia Diệu ngồi xuống sô pha.

Thẩm Gia Diệu nhìn ra cô đang tức giận, cho nên vô cùng ngoan ngoãn, không nói một câu nào, để mặc cô tùy ý làm.

Lục Tế Tân tìm ra hòm thuốc, sau đó tháo từng lớp gạc ra.

Vết thương trên ngón trỏ rất lớn, dài chừng hai cm, nếu Lục Tế Tân không phải là bác sĩ, biết rõ loại vết thương này, chắc đã kéo anh đến bệnh viện khâu vết thương, tiêm một liều uốn ván.

Cô tìm bột thuốc tự chế bôi lên vết thương, sau đó quấn băng gạc lên.

"Mấy ngày tới phải kiêng, không ăn các món ăn cay, tay không thể dính nước." Lục Tế Tân dặn dò.

Thẩm Gia Diệu nhìn gương mặt nghiêm túc và tập trung của cô, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, nhẹ nhàng đồng ý: "Được, tôi sẽ chú ý.”

Thư ký Đổng đến đón Thẩm Gia Diệu, buổi chiều anh còn có một cuộc họp, rất quan trọng, không thể đến trễ, cho nên ăn cơm trưa xong liền đi.

Nghe nói Thẩm Gia Diệu bị thương ở tay, vẻ mặt thư ký Đổng lập tức rũ xuống, muốn khóc mà không thể khóc, trông rất đáng thương.

Lục Tế Tân tò mò liếc nhìn anh một cái: "Anh làm sao vậy?" Nghĩ là anh ta lo lắng cho vết thương của Thẩm Gia Diệu, liền giải thích thêm: "Không có gì đáng ngại, không dính nước, ba bốn ngày là ổn rồi, sau đó từ từ hồi phục lại.”

Thư ký Đổng liếc mắt nhìn Thẩm Gia Diệu đang đi trước, hơi chậm bước lại, nói với Lục Tế Tân: "Cô Tế Tân, tổng giám đốc nhất định sẽ dính nước."

“Tại sao?" Lục Tế Tân khó hiểu.

Thư ký Đổng thở dài: "Cô không biết đâu, tổng giám đốc là một người cuồng công việc, bận rộn ngay cả cơm cũng không thèm ăn, huống chi là nhớ vết thương trên tay, một khi bắt đầu công việc, anh ấy sẽ hết sức chăm chú, căn bản không nhớ là không được dính nước.”

Lục Tế Tân nhíu mày: "Anh có thể nhắc nhở anh ấy."

“Ở công ty, tất nhiên tôi sẽ nhắc nhở, nhưng về nhà thì không thể." Thư ký Đổng đưa ra một ví dụ: "Ví dụ như rửa mặt, tổng giám đốc thích rửa mặt đánh răng, lúc suy nghĩ chắc chắn không nhớ rõ trên tay có vết thương, mà anh ấy lại không thích có người tới gần mình, nhất định sẽ theo bản năng dùng hai tay, như vậy sẽ làm ướt vết thương.”

Đây đúng là một vấn đề, Lục Tế Tân nhíu mày, một lúc lâu mới nghĩ ra một giải pháp: "Buổi tối anh có thể gọi điện thoại cho anh ấy nhắc nhở.”

Thư ký Đổng nghe vậy liền làm ra vẻ mặt hoảng sợ: "Ai da, không có chuyện quan trọng mà quấy rầy, tổng giám đốc sẽ gϊếŧ tôi mất!"

“Vậy làm sao bây giờ?” Lục Tế Tân cũng không còn cách nào khác.

Thư ký Đổng vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Lục Tế Tân một chút, thấy dáng vẻ lo lắng của cô, cố ý thở dài: "Ai, nếu có người có thể ở bên cạnh anh ấy nhắc nhở thì tốt rồi, đáng tiếc a, tổng giám đốc lại không có vợ. Cậu Niệm Hi còn quá nhỏ tuổi không hiểu những thứ này, dì Vương lại lớn tuổi, cũng không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm tổng giám đốc.”

Thư ký Đổng nói xong, thấy Lục Tế Tân không có phản ứng, tiếp tục cố gắng: "Nếu tổng giám đốc dính nước, vết thương chắc chắn sẽ không ổn, thương thế kéo dài như vậy, nhất định sẽ nghiêm trọng, làm sao bây giờ.”

Anh ta nói đến đây, Lục Tế Tân vẫn không tiếp lời.

Thư ký Đổng bất đắc dĩ, chỉ có thể quyết tâm cắn răng giậm chân, mở miệng nói: "Cô Tế Tân, hay là cô ở nhà tổng giám đốc hai ngày được không? Có cô ở đó, tôi sẽ yên tâm hơn.”

Anh ta nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Lục Tế Tân.

Thư ký Đổng cứng đờ: Tiêu rồi, bị nhìn thấu rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »