Trong phút chốc bầu không khí trở nên hơi lúng túng, nhóm người Lục Nhã Tình, Viện Viện luôn chèn ép người khác, làm cho đối phương khó xử, chưa từng bị vả mặt thế này.
Cho dù phụ nữ có nhiều mưu mô thế nào đều luôn cần thể diện, nhất là trước mặt hai nam thần này.
Vành mắt của Viện Viện đỏ lên, suýt chút nữa thì bật khóc.
Nếu không phải Tiểu Niệm Hi lên tiếng nói chuyện thì cô sẽ không chờ đợi nữa.
Trong lúc mọi người đều im lặng, Thẩm Niệm Hi đứng cạnh Lục Tế Tân mở miệng, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò hỏi: "Chị Tế Tân, thuyền hoa là gì?"
Lục Tế Tân nghe vậy thì trong lòng hơi dao động, ngồi xổm xuống nói: "Niệm Hi muốn đi chơi à?"
Thẩm Niệm Hi muốn đi nhưng ngại mở miệng.
Mặc dù cậu bé còn nhỏ nhưng từ giọng điệu có thể nghe ra chị Tế Tân không thích ba chị gái đối diện, cho nên cậu hơi do dự.
Cậu cúi đầu xoa ngón tay, không nói gì.
Lục Tế Tân không hiểu nhiều về suy nghĩ trẻ con, thấy cậu không nói gì lại hỏi lần nữa: "Niệm Hi muốn đi à? Muốn đi thì chúng ta cùng đi ngắm hoa sen."
Ngắm hoa sen à!
Thật sự đi được sao?
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Gia Diệu.
Thẩm Gia Diệu thấy ánh mắt thăm dò của con trai thì rất muốn từ chối, anh không muốn nhiều bóng đèn như thế làm phiền cơ hội ở chung hiếm hoi giữa anh và Lục Tế Tân.
Nhưng mà anh luôn là người ba tốt ở trước mặt Lục Tế Tân, sao có thể phá vỡ hình tượng được chứ?
Cuối cug2 anh gật đầu: "Con muốn xem thì ba đi cùng con."
Lúc nói chuyện còn mỉm cười tạo hình tượng người ba tốt.
Được ba đồng ý, Tiểu Niệm Hi vui mừng phấn khởi nói: "Chị Tế Tân, chị đi thuyền hoa chưa? Là đi dạo trong nước à?"
Lục Tế Tân suy nghĩ rồi đáp: "Đó là một chiếc thuyền nhỏ xinh đẹp."
Bởi vì Thẩm Niệm Hi nên đám người muốn ai đi đường nấy lại đi lên thuyền hoa.
Viện Viện còn xấu hổ không muốn đi, nhưng Hách Liên Kỳ và Lục Nhã Tình đã lên thuyền, cô ta không tiện rời đi nên đành phải cúi đầu đi theo.
Cô ta thật sự sợ Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân không khác lời nói với Lục Nhã Tình nói, cô không chỉ lạnh lùng mà còn có khí thế mạnh mẽ.
Cô ta chưa từng thấy qua người có khí thế mạnh mẽ như thế.
Vừa liếc mắt đã khiến người ta run rẩy.
Mọi người đi lên thuyền hoa ngắm hoa sen, đến bên hoa sen có thể đổi thuyền nhỏ hai người, tự chèo thuyền đi xem sen trong ao.
Tiểu Niệm Hi vô cùng phấn khởi, muốn đưa tay sờ lá sen.
Thẩm Gia Diệu thấy thế thì nói: "Ba dẫn con đi chèo thuyền nhỏ."
Lục Tế Tân kinh ngạc: "Anh biết chèo thuyền à?"
Thẩm Gia Diệu xắn tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu hời hợt: "Biết một chút."
Nhân viên công tác ở hồ sen nhanh chóng kéo một chiếc thuyền nhỏ qua, Thẩm Gia Diệu đi lên trước, sau đó ôm Tiểu Niệm Hi, cuối cùng âm thầm vỗ tay Tiểu Niệm Hi, ra hiệu cậu gọi Lục Tế Tân.
Tiểu Niệm Hi còn chưa hiểu ý, Hách Liên Kỳ luôn im lặng đột nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc Thẩm có thể dạy tôi chèo thuyền không?"
Cô gái có vẻ mặt lạnh nhạt trông có vẻ lúng túng, lúc nói lời này mặt đỏ rần: "Tôi rất thích chèo thuyền, nhưng mà không có cơ hội học. Đúng lúc tổng giám đốc Thẩm biết chèo thuyền, có thể dạy tôi không?"
Nói xong cô ta ngước mắt lên, nhìn Thẩm Gia Diệu với ánh mắt đầy mong chờ.
Lục Tế Tân vốn muốn cùng đi lên thuyền, cô không yên lòng Tiểu Niệm Hi, nhưng mà chiếc thuyền nhỏ này chỉ chứa được hai ba người, nếu như Hách Liên Kỳ lên thuyền thì không còn chỗ cho cô nữa.
Cô vô thức lùi một bước về phía sau, nghĩ rằng bản thân chỉ cần để ý đến Tiểu Niệm Hi nhiều một chút thì chắc không có chuyện gì đâu. Hơn nữa gần đây cugn4 có rất nhiều nhân viên công tác.
Ngay vào lúc cô lùi về sau, Thẩm Gia Diệu mấp máy môi mở miệng nói: "Trên thuyền còn có trẻ con, cô Hách Liên không biết chèo thuyền, lỡ như đi lên sau làm thuyền lật thì sao?"
Hách Liên Kỳ nghẹn lời, vội nói: "Tôi biết một chút, chỉ là không rành lắm: "Cô ta nói xong bèn cười với Thẩm Gia Diệu: "Tôi rất thích chèo thuyền, trước kia từng chèo qua, có điều chèo không nhiều nên muốn theo tổng giám đốc Thẩm học."
Lần này Thẩm Gia Diệu không từ chối mà là híp mắt quan sát cô ta.
Hách Liên Kỳ thấy ánh mắt của Thẩm Gia Diệu, tim đập rộn lên, nắm chặt ngón tay cố gắng bình tĩnh lại và nói: "Tôi thích nhất là chèo thuyền trong nước, giống như con cá con rất tự do."
Thẩm Gia Diệu nghe thấy vậy, đồng ý: "Đúng là chèo thuyền vô cùng thú vị."
Hách Liên Kỳ thấy anh đồng tình với mình thì rất vui mừng, vội đi lên định leo lên thuyền nhỏ.
Nhưng mà cô ta vừa mới đến cạnh thuyền hoa, chỉ thấy Thẩm Gia Diệu vung tay phải lên, một nhân viên đi qua dắt thuyền nhỏ khác đến.
Thẩm Gia Diệu chỉ vào chiếc thuyền nhỏ rồi nói: "Đây là huấn luyện viên Vương, chèo thuyền rất giỏi, nhất định có thể dạy cô tự do như cá."
Hách Liên Kỳ: "..."
"Ha ha..." Viện Viện bật cười ra tiếng, thấy Hách Liên Kỳ nhìn qua lại vội che miệng lắc đầu: Tớ không phải nội gián, không cười cậu!
Lục Tế Tân nhìn Hách Liên Kỳ, cười khẽ.
Không biết Thẩm Gia Diệu nghe không hiểu hay là cố ý, con gái người ta vốn không muốn chèo thuyền mà muốn ngồi chung thuyền với anh.
Hách Liên Kỳ thấy mọi người thì rất khó chịu, xanh cả mặt, Thẩm Gia Diệu không nhìn ra còn nghiêm túc thúc giục: "Sao cô Hách Liên còn chưa lên thuyền, chẳng phải cô rất thích chèo thuyền à?"
Hách Liên Kỳ bất đắc dĩ chỉ có thể cắn răng leo lên thuyền, cùng học chèo thuyền với huấn luyện viên Vương.
Thẩm Gia Diệu vẫn bày ra dáng vẻ ung dung, thấy Hách Liên Kỳ lên thuyền còn nói với huấn luyện viên Vương: "Anh dẫn cô ta qua bên kia, nơkhi i kia rộng rãi có thể chèo thuyền tự do hơn."
Anh chỉ về phía Tây Nam xa xôi, trên mặt tỏ vẻ suy nghĩ cho đối phương.
Cứ như vậy, huấn luyện viên Vương chèo thuyền nhỏ dẫn Hách Liên Kỳ đi du lịch, bơi đến hướng Tây Nam, không thấy bóng dáng.
Nhìn qua nơi xa, chỉ thấy bóng dáng Hách Liên Kỳ nhỏ xíu, Thẩm Gia Diệu gật đầu cảm thán: "Huấn luyện viên đúng là huấn luyện viên, chèo rất nhanh, lần này cô Hách Liên có thể chèo vui vẻ rồi."
Lục Tế Tân nghe thấy vậy cúi đầu cười khẽ.
Viện Viện há to miệng: Quá thẳng thắn, đàn ông vô cùng cương trực
Cố Tu Minh và Lục Nhã Tình ngây ngốc, không biết nói gì cho phải.
Vì chậm trễ như thế, Lục Tế Tân không lên thuyền, Thẩm Gia Diệu dẫn Tiểu Niệm Hi dạo một vòng hồ sen. Dưới sự trợ giúp của nhân viên hái được một bông sen về.
Tiểu Niệm Hi xem như vật quý, nâng cao tay muốn đưa đài sen cho Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân đến cạnh thuyền hoa, không đón đài sen mà ôm Tiểu Niệm Hi, định ôm cậu vào.
Ngay lúc cô xốc nách Tiểu Niệm Hi, đột nhiên sau lưng có một sức mạnh to lớn đυ.ng vào cô.
Lục Tế Tân dựa bụng vào mạn thuyền, đau đến run rẩy, sau đó cả người không đứng vững, ngã vào trong hồ với Tiểu Niệm Hi.