Chương 67

Về đến nhà, Tống Thần dặn Hạ Tiếu ngồi đợi trên sô pha, sau đó cậu vào phòng tìm bông băng và thuốc sát trùng.

Hạ Tiếu chơi với Bánh Cá một lúc thì Tống Thần đi ra, cậu đặt đồ lên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiếu, cầm tay cô lên, cẩn thận dùng bông thấm dung dịch sát trùng giúp cô làm sạch vết thương. Động tác của Tống Thần vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, như thể trên tay cậu chính là trân bảo vô cùng quý giá.

Hạ Tiếu ngây người nhìn Tống Thần, những lúc cậu tập trung như vậy, cmn quá mê người. Ôi sao càng nhìn lại càng đẹp trai thế này? Không hổ là cô, mắt nhìn người chỉ có chuẩn!

Bỗng nhiên, Tống Thần ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô:

- Hạ Tiếu, tớ xin lỗi.

Hạ Tiếu bị lời xin lỗi bất ngờ của cậu làm cho sửng sốt, cô khó hiểu nghiêng đầu:

- Sao cậu lại xin lỗi tớ?

Tống Thần rũ mắt mâm mê ngón tay cô, giọng nói tràn ngập áy náy và tự trách:

- Đáng ra tớ nên dặn cậu ở trong trường chờ tớ, nếu không cậu đã không bị đám người kia bắt nạt. Lần sau tớ sẽ không bao giờ để cậu một mình nữa đâu, tớ hứa đấy.

Hạ Tiếu bật cười gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu:

- Có phải lỗi của cậu đâu, đừng làm tớ thấy có lỗi chứ. Nhưng sao cậu biết tớ bị đám người kia bắt nạt?

Lúc cậu xuất hiện, cô còn đang nắm đầu Tóc Ngắn đe dọa, mấy đứa con gái xung quanh bị đánh đến không đứng dậy được, nhìn thế nào cũng thấy cô mới là người đi bắt nạt mà?

Tống Thần nâng mắt lên nhìn Hạ Tiếu, đôi đồng tử màu trà sâu thẳm như cuốn cô vào trong, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy hình bóng của mình được phản chiếu trong mắt cậu, như thể toàn bộ thế giới của cậu chỉ có một mình cô.

Cậu nghiêm túc nói:

- Tớ biết cậu sẽ không bao giờ làm ra việc bắt nạt người khác, cậu không phải là người như vậy.

Hạ Tiếu có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang dần tăng tốc, cô hơi bối rối lảng tránh ánh mắt cậu:

- Tin tưởng tớ như vậy sao?

Tống Thần mỉm cười:

- Tớ tin vào mắt nhìn người của chính mình, và tớ tin cậu.

Hạ Tiếu bật cười đưa mắt nhìn cậu:

- Làm sao bây giờ, hình như càng ngày tớ càng thích cậu mất rồi.

Lần này đến lượt Tống Thần lảng tránh ánh mắt cô:

- Chúng ta như bây giờ không tốt sao?

Hạ Tiếu rũ mi, cố gắng để Tống Thần không nhìn thấy sự thất vọng đong đầy trong mắt. Cô bình tĩnh trả lời:

- Rất tốt.

- Vậy tại sao...

Hạ Tiếu ngắt lời:

- Tại vì, cậu có thể tốt với tớ, cũng có thể tốt với rất nhiều cô gái khác. Tống Thần, tớ rất ích kỷ, mỗi khi nghĩ đến việc tớ không phải là người duy nhất được cậu đối xử như vậy, tớ cảm thấy cực kỳ cực kỳ khó chịu, đến trái tim cũng đau đớn đến không thể thở nổi.

Vành mắt cô đã hơi đỏ lên, hơi thở cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Cô cắn môi, cố chấp để mình không rơi nước mắt.

Hiếm khi Tống Thần không chủ động dỗ Hạ Tiếu, cậu khẽ thở dài nhìn cô:

- Nếu như tớ nói, tớ chỉ quan tâm đến mình cậu, chỉ đối xử tốt với một mình cậu, cậu có tin không? Hạ Tiếu, trở thành người yêu quan trọng đến vậy sao?

Hạ Tiếu vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói đã bắt đầu hơi nghẹn ngào:

- Cậu không hiểu ý nghĩa của việc trở thành người yêu sao? Tớ không muốn trở thành một người bạn "đặc biệt" của cậu, nếu đã không thích tớ, tại sao lại đối xử với tớ tốt như vậy? Đến khi tớ thích cậu rồi, cậu còn không muốn chịu trách nhiệm. Cậu chỉ muốn trêu đùa tình cảm của tớ thôi phải không?

Tống Thần bất đắc dĩ xoa đầu cô:

- Không phải, tớ chưa bao giờ có ý định trêu đùa cậu cả.

Hạ Tiếu ngẩng đầu lên nhìn cậu:

- Cậu không hề thích tớ, dù chỉ một chút ư?

Tống Thần im lặng không nói.

Từng giọt nước mắt trong suốt không kìm được rơi ra, Hạ Tiếu không thèm đưa tay lên lau, cô bắt đầu nức nở:

- Hức...cậu không thích tớ cũng không sao...cùng lắm thì...cùng lắm thì...tớ sẽ tìm cách để theo đuổi cậu...hức...

Tống Thần vội vươn tay ôm cô vào lòng. Cmn hắn đúng là một thằng khốn nạn, đây là lần thứ hai hắn làm cho Hạ Tiếu khóc rồi. Nhìn cô khóc, hắn cảm thấy bây giờ hắn có làm cái gì cũng đều sai hết.

Hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, dỗ dành:

- Ngoan, đừng khóc. Là do tớ không tốt, rồi cậu sẽ tìm được người tốt hơn tớ, xứng đáng hơn tớ thôi...

Đúng vậy, cô xứng đáng với người tốt hơn hắn, một người có thể yêu cô một cách chân thành, không hề toan tính, vụ lợi.

Nghe Tống Thần nói, Hạ Tiếu còn khóc to hơn:

- Không...không thể. Tớ...hức...tớ chỉ thích mỗi cậu thôi...hức...người khác...không được...

Tống Thần cảm thấy, mẹ nó bây giờ Hạ Tiếu có bảo hắn đào tim ra cho cô hắn cũng sẵn sàng.

Hắn dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Hạ Tiếu giúp cô thuận khí, nhẹ giọng dỗ:

- Được, không tìm người khác nữa, nhất định cậu có thể làm cho tớ thích cậu.

Cô không cần làm gì hắn cũng thích cô đến phát điên luôn ấy chứ.

Hạ Tiếu vùi đầu vào ngực Tống Thần, cô vừa nấc vừa gật gật đầu:

- Hức...đúng vậy!

Tống Thần hơi buồn cười giúp cô vén tóc ra sau tai, đổi chủ đề:

- Cậu có muốn ăn sủi cảo không?

Hạ Tiếu nhanh chóng bị đồ ăn làm phân tâm:

- Tớ...hức...nhân tôm thịt.

- Được, hôm nay tớ dạy cậu gói sủi cảo nhé?

- Được!

- Ngoan, đừng khóc, dậy rửa mặt nào! Sắp đến giờ cơm tối rồi kìa.

- Được...á cậu đừng nhìn mặt tớ!

- Được tớ không nhìn.

- Cũng không được cười!

- Tớ nào có.

- Hừ...

----------

Ưattpad_arthan_

P/S: Tớ tính mai mới up chương mới mà mọi người vote nhiều quá trời luôn ~ Thế là lại lật đật ngồi dậy mở lap để đăng truyện :>

Tự dưng lúc viết về suy nghĩ của Tống Thần, tớ lại nhớ đến bài "Tôi yêu em" của Pushkin.

"Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng / Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen / Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm / Cầu em được người tình như tôi đã yêu em".