Tớ cố tình đăng nửa đêm đấy ~
-------------
Cả cơ thể Hạ Tiếu cứng đờ, cô không dám cử động, cũng không dám lên tiếng, nội tâm chết lặng. Rốt cuộc Tống Thần đã nghe được những gì, đã nhìn thấy những gì, cậu sẽ phản ứng như thế nào, cô đều không dám tưởng tượng.
Nếu hôm nay bình an ra khỏi đây, cô sẽ cho xuất bản quyển sách "101 khoảnh khắc muốn độn thổ trước mặt crush". Mọi ngày cô ngoan ngoãn hiền dịu thì không thấy cậu đâu, đúng lúc hổ báo giang hồ thì lại bị cậu bắt gặp, cmn đúng là ý trời.
Tóc Ngắn như thể người chết đuối nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, cố hết sức gào lên:
- Cứu tôi với!
Hạ Tiếu sát khí đầy người trừng mắt nhìn con bé không biết điều kia, âm thầm mặc niệm cho chính mình.
R.I.P myself.
Bước chân của Tống Thần càng lúc càng gần, Hạ Tiếu đành cắn răng xoay người đứng dậy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Tầm mắt của cô dừng lại ở đôi Givenchy trắng trước mặt mình, bây giờ hai người chỉ cách nhau một bước chân, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ dễ ngửi trên người cậu.
Tống Thần nhẹ giọng lên tiếng:
- Hạ Tiếu, ngẩng đầu lên.
Hạ Tiếu hít một hơi thật sâu, sau đó nghe lời ngẩng đầu lên. Tống Thần đứng ngược sáng, cô không thể thấy rõ được vẻ mặt của cậu, chỉ có thể tỏ ra đáng thương nhìn cậu, chờ đợi lời phán quyết. Từng giây phút nặng nề trôi qua, Hạ Tiếu rốt cuộc chịu không nổi, cô run rẩy lên tiếng:
- Tống Thần...cái đó...không phải...thực sự không phải như cậu nghĩ...tớ...
Tống Thần nhìn cô gái trước mặt đang nơm nớp lo sợ nhìn mình, đến giọng nói cũng lộ ra sự run rẩy bất an, hắn khẽ thở dài xoa đầu cô:
- Cậu không bị thương chứ?
Hạ Tiếu ngây người, dường như cô không ngờ Tống Thần sẽ hỏi mình câu này. Tống Thần cúi người xuống quan sát Hạ Tiếu một chút, cậu lặp lại câu hỏi:
- Sao vậy? Cậu có bị thương chỗ nào không?
Hạ Tiếu vội giấu hai tay ra sau lưng, ngoan ngoãn trả lời:
- Không có! Tớ không sao.
Động tác nhỏ của cô làm sao qua mặt được Tống Thần, cậu nhanh chóng vươn tay bắt lấy hai tay của cô, nâng lên tỉ mỉ quan sát. Mu bàn tay trắng nõn giờ đây ửng đỏ, vết cào xước và trầy da chồng chéo lên nhau, còn có thể nhìn thấy máu đang rỉ ra. Tống Thần nhíu mày vuốt nhẹ lên vết cào trên tay cô, lo lắng hỏi:
- Đau không?
Hạ Tiếu vội lắc đầu:
- Không đau!
Tống Thần không nói gì, cậu tìm kiếm trong túi, lấy ra mấy miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên mấy vết thương rớm máu của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô:
- Bây giờ chúng ta qua nhà tớ nhé? Ở nhà tớ có bông băng và thuốc sát trùng, tớ có thể sơ cứu cho cậu luôn.
Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại lộ ra ý không cho người ta cự tuyệt.
Bây giờ cô có thể nói không ư? Cô nào dám!
Hạ Tiếu ngoan ngoãn gật đầu:
- Được.
Tống Thần mỉm cười nắm lấy tay Hạ Tiếu:
- Vậy chúng ta đi thôi!
Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Tóc Ngắn âm thầm thở phào một hơi. Lần sau nên tránh xa con điên này ra một chút, loại như Hạ Tiếu, ả quả thật không dám chọc. Nhìn qua cứ tưởng là một con cừu con, ai ngờ lại là một con sói.
Tóc Ngắn nâng mắt nhìn hai người đang nắm tay nhau, trước khi ra khỏi ngõ, đột nhiên người con trai nghiêng đầu liếc mắt nhìn ả. Cái nhìn chỉ trong thoáng chốc, nhưng cả người ả lạnh toát như rơi vào hầm băng. Sự u ám tàn nhẫn cùng ý tứ cảnh cáo nồng đậm trong mắt cậu ta khiến Tóc Ngắn không tự chủ được run rẩy, cảm giác còn khủng bố hơn cả lúc ả bị Hạ Tiếu nắm tóc lên đe dọa. Con mẹ nó hôm nay ả chọc phải hai đứa thần kinh rồi!
.
.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenhdt.com, nếu cậu vô tình đọc được bộ truyện này ở đâu đó, hãy về đây với tớ nhaa)
Hạ Tiếu cúi đầu để Tống Thần dắt đi, suốt dọc đường, hai người im lặng không nói với nhau câu nào. Rốt cuộc, Tống Thần là người lên tiếng trước:
- Tối nay cậu có muốn ở lại ăn tối với tớ không?
Hạ Tiếu ngơ ngác ngẩng đầu lên:
- Ơi? Sao cơ?
Ôi trời cậu vừa nói gì ấy nhỉ? Cô đang bận rộn nháp ra vài cái kịch bản khả thi để tí nữa giải thích với Tống Thần.
Tống Thần bất đắc dĩ lặp lại câu hỏi vừa rồi. Hạ Tiếu suy nghĩ một chút, sau đó cô khẽ lắc đầu:
- Hôm nay không được rồi, để khi khác nhé?
Sau khi để Tống Thần nhìn thấy bộ dạng bạo lực kia, tạm thời cô không còn dũng khí để ngồi ăn cơm với cậu như bình thường được nữa. Qua nhà cậu xử lý vết thương xong, cô chỉ muốn chạy về nhà đóng cửa ngồi tự kỷ trong phòng một mình để bình tĩnh lại thôi.
Nghe câu trả lời của Hạ Tiếu, Tống Thần không tỏ thái độ gì, cậu rũ mắt đáp lời:
- À, được.
Rõ ràng khuôn mặt cậu vẫn luôn bình thản dịu dàng, nhưng Hạ Tiếu lại nhạy cảm nhận ra được một tia không vui. Cô mím mím môi nắm chặt tay cậu:
- Ừm...bây giờ tớ đổi ý còn kịp không?
Tống Thần bật cười:
- Lúc nào cũng kịp.
Nhìn nụ cười rực rỡ ấm áp như gió xuân của Tống Thần, Hạ Tiếu bất giác cũng cười theo, bầu không khí cứng nhắc căng thẳng thoáng chốc dịu xuống.
Hạ Tiếu đánh bạo hỏi thử:
- Tống Thần...cậu không có gì muốn nói với tớ sao?
Tống Thần hơi sửng sốt nhìn Hạ Tiếu, cậu nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, mỉm cười hỏi:
- Tối nay cậu muốn ăn gì?
Hạ Tiếu ngây người, sau đó cô bật cười, đột nhiên cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa thoải mái:
- Tớ muốn ăn tôm hấp.
- Được.
----------
Tâm sự một chút nè, tớ bắt đầu viết bộ "Bảo bảo..." từ 7/9/2021, account này tớ cũng bỏ mặc khá lâu, nên không có một followers nào luôn, mọi thứ đều bắt đầu từ con số 0. Hồi mới đăng truyện lên truyenhdt.com í, tớ toàn phải tự vote cho mình, xong còn ép bạn bè qua đây vote cho tớ, phải đến 2 tuần sau mới thực sự có người vote truyện, sau đó đến tận gần 1 tháng sau mới có những cmt đầu tiên. Lúc mà thấy truyện của mình có người vote ấy, tớ thấy vui cực kỳ, kiểu tớ không ngờ cũng có người thích truyện của mình, nhờ bạn ý mà tớ đã có động lực cực kỳ lớn để tiếp tục viết đó. Có thể các cậu không tin đâu, nhưng mà tớ nhớ từng người đã vote, cmt hay follow tớ, và tớ cảm thấy trân trọng mọi người cực kỳ, kể cả những ai chỉ ghé qua câu truyện của tớ, tớ cũng thấy vô cùng biết ơn.
Tớ viết phi lợi nhuận, bởi vậy khi biết truyện của mình bị re-up cho mục đích kiếm tiền, nguồn còn bị edit lung tung, tớ thực sự cảm thấy rất bức xúc, nhưng cũng vui một phần nào đấy vì truyện của mình sẽ được nhiều người biết hơn. Hơi tiếc 1 chút là các trang khác re-up không từ nguồn chính chủ, nên đoạn đầu truyện bị lỗi khá nhiều, nếu ai theo dõi truyện của tớ từ những ngày đầu sẽ phát hiện ra những chương đầu truyện tớ đã chỉnh sửa lại kha khá rùi đó.
Chương vừa rồi up lên, tớ mới phát hiện hóa ra truyện của mình lại được mọi người yêu mến như vậy, tớ đã hạnh phúc lắm luôn ~ Mặc dù bị re-up nhưng tớ hứa sẽ không drop truyện đâu, mọi người yên tâm nhé, chỉ là tiến độ sẽ không được ổn định như trước thôi. (Nếu các cậu chịu khó vote thì có thể tốc độ ra chương sẽ nhanh hơn đấy, hì hì)
Cảm ơn mọi người đã nghe tớ lảm nhảm nhaaa! Love you all!