Chương 34

Vườn hoa phía sau sảnh chính.

Hạ Tiếu thở ra một hơi, làn khói thuốc lượn lờ phiêu đãng trong không khí. Cuối cùng thì cồn và nicotine cũng khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút, ngày hôm nay quả thực là quá sức với cô rồi, vậy mà vẫn còn 1 vở kịch lớn chờ cô diễn xong.

Bạc Vũ nghịch nghịch bật lửa trong tay, nghiêng đầu nhìn Hạ Tiếu:

- Không ngờ cậu cũng biết hút thuốc đấy.

Hạ Tiếu hờ hững trả lời:

- Điều cậu không biết về tớ còn rất nhiều.

Hồi còn học ở Mỹ cô đã từng hút vape và 1 số loại thuốc lá nữ, cô còn từng bị rủ hút cần và bóng. Tất nhiên mấy cái đấy legal ở Mỹ, và vị thành niên ở Mỹ sử dụng chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất nhiều, nhưng ngoài thuốc lá ra thì cô sẽ không bao giờ để mình đυ.ng phải những loại chất gây ảo giác có ảnh hưởng đến trung khu thần kinh ấy. Nói sao nhỉ, cô là người biết rõ giới hạn của mình, và biết rõ mình nên dừng lại ở đâu.

Thấy mình đã đủ tỉnh táo, Hạ Tiếu dụi tắt điếu thuốc, cô quay sang hỏi Bạc Vũ:

- Sao tớ chưa bao giờ thấy cậu hút thuốc nhỉ?

Bạc Vũ không chút để ý nói:

- Nguyên tắc của tớ là không bao giờ hút thuốc trước mặt phái nữ. Nghe thì cứ như một cái chủ nghĩa nam giới chết tiệt nào đó, nhưng mà tớ cảm thấy thằng đàn ông nào hút thuốc, chửi bậy hay bạo lực trước mặt phụ nữ đều là những thằng rẻ rách và thảm hại.

Hạ Tiếu hơi kinh ngạc nhìn Bạc Vũ một chút, sau đó cô nở nụ cười:

- Cậu tử tế hơn tớ nghĩ đấy.

Bạc Vũ nhếch miệng:

- Tớ chưa bao giờ dám tự nhận mình tử tế hay tốt đẹp, nhưng tớ không muốn mình trở thành một thằng rẻ tiền. Giờ thì đi vào thôi, sắp đến màn khiêu vũ của cậu rồi đấy!

- Ừ, sắp đến lúc vở kịch này kết thúc rồi.

Hai người đi vào vừa lúc màn tặng quà và chúc mừng kết thúc. Hoắc Trì sẽ nhảy mở màn với cô gái may mắn mà hắn có cảm tình. Tất cả mọi người đều mặc định cô gái ấy sẽ là Hạ Tiếu, dù sao thì những người ở đây đều không mù, chỉ cần nhìn thái độ của Hoắc gia với Hạ gia cùng sự nổi bật đêm nay của Hạ Tiếu là biết.

Vậy nên, khi tiếng nhạc vang lên, chứng kiến Hoắc Trì tiến về phía một cô gái lạ mặt mời nhảy điệu mở màn, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Ông bà Hạ thấy vậy liền sầm mặt, quay sang nhìn ông Hoắc chất vấn. Ông Hoắc lúc này sắc mặt cũng không khá hơn là bao, nếu mà không có quan khách ở đây thì ông đã lôi thằng nghịch tử kia ra đánh cho một trận rồi.

Hạ Tiếu và Bạc Vũ cực kỳ ăn ý liếc nhau nhìn Hoắc Trì đang khiêu vũ cùng Tô Mạt. Hạ Tiếu còn chưa kịp cười thì phát hiện ra ánh mắt của mọi người đã dồn về phía mình, cô vội nặn ra mấy giọt nước mắt, cố gắng bày ra biểu tình kinh ngạc, bi thương, thống khổ nhất có thể nhìn chằm chằm đôi trai gái kia.

Bạc Vũ: "..."

Màn khiêu vũ vừa kết thúc, không đợi mọi người phản ứng lại, Hoắc Trì đã giật lấy microphone trên tay người chủ trì, tay kia hắn ôm chặt eo của Tô Mạt, cao giọng tuyên bố:

- Giới thiệu với tất cả mọi người, đây là Tô Mạt, cô gái của tôi.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên khắp nơi. Sắc mặt Tô Mạt lúc đỏ lúc trắng, cô ấy giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi cánh tay của Hoắc Trì. Đột nhiên, Tô Mạt ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiếu, sau đó cô ấy cắn môi tát thẳng vào mặt Hoắc Trì.

"Chát"

Mọi người lại tiếp tục kinh ngạc, Hạ Tiếu đang giả khóc cũng bị biến cố xảy ra dọa cho hết hồn.

Chuyện gì vừa xảy ra??? Kịch tính quá vậy? Nước đi này cô vẫn chưa thể lường trước được.

Lần này kịch bản hình như lệch hơi xa rồi.

Hoắc Trì bị tát cho ngây người, năm ngón tay hằn rõ trên má. Hắn hơi nới lỏng tay, Tô Mạt nhân cơ hội đó vùng ra xoay người chạy. Hoắc Trì đơ ra một chút, sau đó nhanh chóng chạy đuổi theo Tô Mạt. Ông Hoắc vô cùng tức giận quát lên:

- Mày đứng lại đấy cho tao! Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa Hoắc gia nửa bước thì đừng bao giờ gọi tao là cha nữa!

Hoắc Trì hơi khựng lại một chút, sau đó hắn vẫn tiếp tục bước đi, bỏ lại phía sau lưng tiếng quát mắng cùng 1 đống hỗn độn cho cha hắn xử lý.

Hạ Tiếu trợn mắt há mồm nhìn một loạt sự kiện diễn ra, Hoắc Trì đúng là không làm cô thất vọng, vở kịch đêm nay quả thật vô cùng xuất sắc. Tất cả mọi người đều có phản ứng y hệt Hạ Tiếu, sau đó tiếng bàn tán xì xào lại tiếp tục nổi lên khắp nơi, một loạt ánh mắt hả hê, đồng tình, tò mò bắt đầu chiếu thẳng lên người cô. Hạ Tiếu biết đây chính là thời điểm hoàn hảo để bỏ đá xuống giếng, nhưng mà mẹ nó cô buồn cười quá, bây giờ khóc không nổi thì phải làm sao?

Đầu Hạ Tiếu nhanh chóng nảy số, cô úp thẳng mặt vào ngực Bạc Vũ, cả người run run trông vừa yếu đuối vừa đáng thương. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô vì quá đau lòng mà khóc đến run rẩy, chỉ có Bạc Vũ mới biết con bé này đang nhịn cười đến run hết cả người thì có. Hạ Tiếu véo nhẹ vào eo Bạc Vũ một cái, hắn vội vàng vỗ vỗ vào lưng Hạ Tiếu, bày ra vẻ mặt đồng cảm thương hại nhẹ giọng an ủi cô, sau đó hắn bất lực nhìn cả người Hạ Tiếu còn run rẩy lợi hại hơn. Mẹ nó, bây giờ hắn cũng rất muốn cười, hắn sắp không diễn nổi nữa rồi.

P/S: Chắc mọi người cũng đoán ra được mọi chuyện rồi nhỉ, Hoắc Trì chuẩn bị lễ phục và trang sức để biến cô nàng lọ lem của hắn thành công chúa, mời nàng nhảy và tuyên bố chủ quyền. Tô Mạt tất nhiên không hiểu được ý nghĩa của điệu nhảy mở màn trong giới thượng lưu, đối với Tô Mạt, Hoắc Trì vẫn là người mà cô ấy không thể với tới, huống chi cậu ta còn là hôn phu của Hạ Tiếu - cô gái mà Tô Mạt coi là bạn tốt. Dù có tình cảm với Hoắc Trì thì Tô Mạt vẫn là 1 cô gái quật cường và có lòng tự trọng cao, vậy nên hành động của Tô Mạt ở trong bữa tiệc là hoàn toàn hợp lí.

Mình biết nhiều bạn có ác cảm với những người hút thuốc, mình cũng vậy :)) nhưng mà mình sẽ không thêm những chi tiết vô lý hay vặt vãnh vào truyện chỉ vì nó ngầu hay gì đâu, cái gì cũng có nguyên nhân của nó thôi, đừng vì vậy mà bỏ truyện nhé. Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 3.