“Cô muốn gặp ba mẹ cô?”
Khúc Chấn Sơ ném đến ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt thâm thúy kia giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Tay An Diệc Diệp để sau lưng siết chặt lại, vô cùng căng thẳng.
“Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Cái gì?
An Diệc Diệp khó hiểu nhìn anh.
“Tôi chỉ là muốn gặp…”
“Tôi biết.” Khúc Chấn Sơ hờ hững ngắt lời cô: “Nhưng mà vì sao tôi phải đồng ý?”
An Diệc Diệp im lặng, cô phát hiện, mình hoàn toàn khống thể nói đạo lý với người đàn ông thô bạo trước mặt này.
Khúc Chấn Sơ giẫm nhẹ lên ghế, nâng đôi chân thon dài thẳng tắp lên, bắt chéo trên bàn, người hơi ngửa ra sau, ung dung nhìn cô.
“Qua đây.”
An Diệc Diệp có chút chần chừ.
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ càng kiên định hơn, mang theo một chút tức giận: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Cô nhấp nhấp miệng, từ từ đi qua.
Còn chưa đợi cô đứng vững, Khúc Chấn Sơ đột nhiên kéo cô.
Người An Diệc Diệp nghiêng đi, trực tiếp ngã lên người anh.
“A!”
Cô vội vội vàng vàng muốn đứng dậy, lại bị Khúc Chấn Sơ ôm lấy eo.
Bàn tay rộng lớn vuốt ve trên vòng eo cách tầng váy mỏng manh.
“Cô muốn gặp Tiêu Hàm Tuyên?”
“Đúng…”
An Diệc Diệp không dám nhúc nhích nữa?”
Khúc Chấn Sơ cười khẽ một tiếng, l*иg ngực hơi rung rung.
“Cho tôi một lý do để đồng ý với cô đi.” Anh dừng lại một chút, nắm lấy cằm An Diệc Diệp, hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm cô: “Bà Khúc, cô cảm thấy tôi bỏ ra ba trăm tỷ, là để cô đến làm khách sao?”
An Diệc Diệp cắn môi dưới: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Thân là bà Khúc, cái này còn cần tôi dạy cho cô sao?”
Giọng nói chứa ý cười của người đàn ông rõ ràng không có chút ấm áp, An Diệc Diệp siết chặt tay, nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy hơn lên má anh một cái.
“Được… được rồi chứ?”
Khúc Chấn Sơ cười khẽ một tiếng: “Cô cảm thấy thế này đáng giá ba trăm tỷ không?”
Cả người An Diệc Diệp đều đang run rẩy, nhưng nếu không thể nhìn thấy người nhà họ Tiêu, sẽ không thể chứng minh thân phận của cô.
Cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô lại cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Khúc Chấn Sơ.
Một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, An Diệc Diệp đã nhanh chóng tách ra.
Vừa mới di chuyển một chút, tay trên eo đã nhanh chóng chặn lại.
An Diệc Diệp bị mạnh mẽ kéo lại, một tay của Khúc Chấn Sơ ôm lấy eo cô, tay kia thì giữ đầu cô!
Nụ hôn nóng bỏng vô cùng căng thẳng.
An Diệc Diệp dùng sức đẩy anh, nhưng sức lực của mình hoàn toàn không thể chống lại Khúc Chấn Sơ.
Cô bị đè lại, mỗi một chỗ trong khoang miệng đều bị hôn, giống như muốn nuốt cô vào miệng.
Nụ hôn này hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là xâm lược!
Cơ thể An Diệc Diệp hơi run rẩy, không biết qua bao lâu, Khúc Chấn Sơ mới buông cô ra.
“Đây là bài học đầu tiên, Bà Khúc, hy vọng sau này cô có thể học tập tốt.”
Mất đi sự chống đỡ của Khúc Chấn Sơ, An Diệc Diệp suýt nữa không đứng vững.
“Cho tôi gặp ba mẹ tôi.” Thấy Khúc Chấn Sơ vẫn không nói lời nào, An Diệc Diệp cắn răng nói: “Khúc Chấn Sơ, tôi thật sự…chỉ có thể làm như thế thôi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy khóe mắt cô hơi đỏ lên, bực bội nhíu mày, đứng phắt dậy đi ra ngoài.
“Nếu cô đã muốn gặp bọn họ, vậy cứ tùy cô.”
Cửa phòng làm việc “ầm” một tiếng đóng lại.
Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình An Diệc Diệp, cô chật vật đứng thẳng người dậy, xoa xoa nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt, từ từ rời đi, sống lưng thẳng tắp.
Cô nhất định phải rời khỏi chỗ này.