Khúc Chấn Sơ mặt tối sầm, như thể anh ta sắp ăn thịt người ta vậy.
Anh đã rời khỏi trung tâm mua sắm, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó thiếu vắng trong tâm trí của mình khiến anh không yên tâm.
Cho dù Dư Nhã Thiểm liên tục yêu cầu anh trở về thì anh vẫn chỉ gọi tài xế cho cô ta rồi tự mình quay lại trung tâm thương mại.
Không ngờ vừa bước vào quảng trường liền nhìn thấy An Diệc Diệp đang ngồi thân mật với một người đàn ông!
Cô nói muốn đến nhà họ Từ, sao lại ở đây xem pháo hoa với một người đàn ông chứ?
Khúc Chấn Sơ khó có thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng.
Anh kéo mạnh An Diệc Diệp đi ra ngoài, chỉ cần anh nhớ tới ánh mắt vừa rồi An Diệc Diệp nhìn người đàn ông đó là một sự tức giận sẽ tuôn ra từ đáy lòng!
Anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy.
Mà An Diệc Diệp lại nhìn một người đàn ông khác như thế!
Khúc Chấn Sơ nặng nề trong lòng, ném An Diệc Diệp vào trong xe, sau đó cúi người xuống xe, ấn An Diệc Diệp ngồi trên ghế sau xe.
Tay An Diệc Diệp bị anh bóp đau, nhưng cô lại bị cơn tức giận chưa từng có của Khúc Chấn Sơ dọa sợ.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Khúc Chấn Sơ ôm chặt cô vào lòng, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
Anh duỗi tay kéo An Diệc Diệp ôm vào trong ngực, đè lêи đỉиɦ đầu của cô.
"Tôi thấy, có lẽ tôi nên cho cô biết thân phận của cô rốt cuộc là gì. Xem ra, gần đây, tôi quá dễ dãi với cô rồi.”
An Diệc Diệp đột nhiên mở to mắt, cô lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, kịch liệt giãy giụa.
"Khúc Chấn Sơ, anh đừng như vậy! Anh…. Uhm..."
Đôi môi bị bịt kín, một nụ hôn gần như là trừng phạt làm cho An Diệc Diệp điên cuồng giãy giụa.
Nhưng sự đấu tranh của cô lại một lần nữa chọc giận Khúc Chấn Sơ.
Anh ấn mạnh vào người An Diệc Diệp, xuyên qua lớp vải mỏng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Môi cùng hàm răng bị đầu lưỡi cạy ra, Khúc Chấn Sơ hít lấy hương vị ngọt ngào của An Diệc Diệp nhưng không đủ!
Không đủ!
Người phụ nữ này phải là của anh!
Chỉ của anh mà thôi!
Roẹt…
Chiếc váy trắng bị xé rách, hai mắt Khúc Chấn Sơ đỏ ngầu như đang nổi cơn điên.
Làn da tiếp xúc với hơi lạnh khiến những sợi lông li ti dựng đứng.
An Diệc Diệp sửng sốt, ngay sau đó điên cuồng giãy giụa.
"Khúc Chấn Sơ! Anh buông ra! Anh đừng như vậy!"
Khúc Chấn Sơ giữ cằm cô, ánh mắt anh hằn lên sự tức giận.
"Cô là vợ tôi, là người phụ nữ hợp pháp của tôi, cô không cùng tôi thì muốn cùng ai?”
Anh nghiến răng, cúi đầu hôn một cái lên cổ An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp nhắm mắt lại, từ bỏ vùng vẫy, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy xuôi theo thái dương.
Khúc Chấn Sơ nhận thấy sự khác thường, ngẩng đầu lên.
Những giọt nước mắt của An Diệc Diệp tuôn rơi, lập tức làm trái tim anh nhói lên.
Nó như bị một cây kim nhỏ đâm xuyên qua, không thấy dấu vết, nhưng cảm giác đau như thiêu đốt.
"Vì sao lại khóc?"
Sự nhẫn nại của An Diệc Diệp bị những lời này phá vỡ, cô đưa tay lên che mắt, khẽ nức nở.
Cô khóc rất đau lòng, dần dần, cô không kiềm chế được nữa mà khóc rống lên.
Y phục trên người bị xé toạc, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng cùng tấm thân uyển chuyển, thật sự cám dỗ.
Nhưng lúc này cô lại cuộn tròn như một đứa trẻ.
Khúc Chấn Sơ đau lòng chua xót nhăn mặt, không sao diễn tả được cảm giác của anh lúc này.
Anh buồn bực cau mày, cởϊ áσ khoác, đắp lên người An Diệc Diệp.
"Tôi đưa cô về."
Anh quay lại ghế lái để khởi động xe, nhưng tiếng khóc yếu ớt từ băng ghế sau khiến lòng anh như thiêu đốt, vô cùng lo lắng, bồn chồn.
Vừa về đến biệt thự của Khúc Chấn Sơ, quản gia đã ra đón.
"Ông chủ đã về rồi..."
Nói được một nửa thì thấy An Diệc Diệp từ băng ghế sau đi xuống, ông ta lập tức quăng hết những lễ nghi hoàn mỹ được duy trì từ đầu buổi tới giờ.
"Chuyện gì thế này?"
Ông ta sốt ruột đi tới, mặc dù An Diệc Diệp đang mặc áo khoác, nhưng rõ ràng quần áo bên trong cô đã bị rách, trên người cô còn vương những mảnh vải vụn.
Hai mắt sưng đỏ, lúc xuống xe hốc mắt còn vương lệ.
Thoạt nhìn, người ta dễ liên tưởng đến điều chẳng lành.
Vẻ mặt của ông ta thoắt cái liền thay đổi, ông ta cân nhắc rất lâu.
"Cô Tiêu, cô… Cô không sao chứ."
An Diệc Diệp không trả lời, nhưng Khúc Chấn Sơ thì lại nói.
"Đi chuẩn bị chút đồ ăn đi."
Đôi mắt của người quản gia đảo qua đảo lại giữa An Diệc Diệp cùng Khúc Chấn Sơ.
"Vâng, ông chủ."
Ngay sau khi quản gia rời đi, An Diệc Diệp liền chậm rãi đi vào trong nhà.
Khúc Chấn Sơ không nói được lời nào đi theo phía sau cô.
Váy của An Diệc Diệp đã nát bươm, trên người cô vẫn còn vương vài mảnh vải vụn, khiến anh nhớ lại những gì mình vừa mới làm.
Khúc Chấn Sơ buồn bực nhíu mày.
Anh tự nhủ với chính mình rằng, đây chỉ là vì anh muốn dạy An Diệc Diệp một bài học mà thôi.
Hơn nữa, cô ấy là vợ của anh, đây cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Nhưng dù có bao biện bao nhiêu thì anh cũng không thể để nỗi bất an trong lòng tan biến trong phút chốc.
An Diệc Diệp bước rất chậm, bước đi lơ đễnh.
Vạt váy rách rơi xuống đất, cô hoàn toàn không để ý, giẫm phải, chới với ngã về phía trước.
Khúc Chấn Sơ đi ở phía sau vẫn luôn chú ý đến cô.
Ngay khi thấy cô giẫm lên vạt váy rách, anh đã nhào tới, giữ thắt lưng An Diệc Diệp lại, đỡ cô đứng lên.
An Diệc Diệp vừa đυ.ng phải anh liền như thể gặp phải mãnh thú hồng hoang, cô thoát khỏi vòng tay của anh, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Khúc Chấn Sơ mím môi, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Đừng lộn xộn."
Anh thấp giọng ra lệnh, An Diệc Diệp lập tức sợ tới mức không thể động đậy.
Nhưng trong lòng Khúc Chấn Sơ không hề dễ chịu, ngược lại càng thêm buồn bực.
Anh ta ngồi xổm xuống với vẻ mặt bình tĩnh rồi xé những mảnh vải ra.
Xác định An Diệc Diệp sẽ không giẫm lên nữa mới đứng lên.
"Vào đi."
Vừa dứt lời, An Diệc Diệp liền chạy vào phòng nhanh như tên bắn, đóng sầm cửa lại.
Người quản gia bưng bát cháo đã nấu đi tới, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng bất động ở cửa.
"Cậu chủ, cháo đã nấu xong rồi."
Khúc Chấn Sơ vừa đưa tay ra, lập tức nghĩ đến bộ dạng An Diệc Diệp sợ hãi anh vừa nãy thì chậm rãi nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
"Bảo đầu bếp đưa vào cho cô ấy."
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Quản gia nhìn Khúc Chấn Sơ rời đi và vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ ngồi trong phòng ăn chần chừ không rời đi.
Nếu là trước đây thì giờ này anh đã đến công ty nhưng hôm nay, anh vẫn chưa rời đi.
Dư Nhã Thiểm ở một bên thúc giục đã lâu vậy mà Khúc Chấn Sơ vẫn mắt điếc tai ngơ.
Đợi ước chừng nửa tiếng, cuối cùng anh cũng đứng dậy.
Anh liếc nhìn cầu thang lầu hai, tà váy của An Diệc Diệp lấp ló ở đó đã mười phút nhưng cô không chịu xuống.
Môi Khúc Chấn Sơ mím chặt thành một đường, anh bước ra ngoài với vẻ mặt bình thản.
"Tôi đi đây."
Người ở đầu cầu thang nghe thấy những lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Đợi cho đến khi mọi người rời đi, cô mới cẩn thận đi vào nhà ăn.
Cô không nhìn thấy, Khúc Chấn Sơ tưởng chừng đã đi vừa mới quay lại.
Anh không vào nhà mà đứng trước cửa sổ nhìn An Diệc Diệp xuống dưới rồi mới yên tâm rời đi.