“Cô đang làm cái quỷ gì vậy?”
Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên!
Giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp kéo An Diệc Diệp ra khỏi giấc mộng.
Cô mở to mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của tên ác ma kia.
“A… anh đừng có đến đây!”
Cô nhanh chóng lùi về phía sau, hai tay quơ lung tung, ngăn cản anh đến gần.
Móng tay sắc bén nháy mắt cào trúng mặt người đàn ông, cảm giác đau đớn mơ hồ truyền đến, lửa giận của Khúc Chấn Sơ trong nháy mắt tăng vọt!
Khi nãy anh đợi mất hai mươi phút, không thấy người phụ nữ kia đi qua, quyết định tự mình một mình đến xem thử.
Không ngờ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bóng dáng thoi thóp cuộn mình trên mặt đất.
Trên người lạnh như băng giống như không có độ ấm.
Người phụ nữ ngu xuẩn này, cô ta muốn chết như vậy sao?
Khúc Chấn Sơ nâng mặt cô lên, hai mắt người phụ nữ nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch, nhìn qua đáng thương như chú chó nhỏ, trái tim vẫn luôn lạnh như băng hơi lay động.
Vẻ mặt anh thoáng căng chặt, nhìn khuôn mặt này như gặp phải kẻ thù!
Mình tốt bụng đến xem cô ta, người phụ nữ này thì sao?
Còn ra tay làm anh bị thương!
“Tiêu Nhĩ Giai, cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi hả? Thật đáng tiếc, lòng kiên nhẫn của tôi với cô là con số không.”
An Diệc Diệp hoảng sợ trốn ở góc phòng, hận không thể co mình lại thành một chấm nhỏ.
Cả người hơi hơi run rẩy, ngay cả đôi môi xinh xắn cũng đang run lên.
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, bực bội cau mày.
Đưa tay kéo người ra từ trong góc.
An Diệc Diệp giãy dụa một chút, nước nóng ấm áp nháy mắt chảy xuống từ trên đỉnh đầu, xối ướt quần áo trên người cô.
Cảm giác lạnh lẽo trên người bị xua đi, An Diệc Diệp thoải mái thở phào một hơi, tựa như sống lại lần nữa.
Khúc Chấn Sơ hung hăng trừng cô, sợ cô chạy nên ôm chặt lấy eo cô.
“Cô muốn lạnh chết mình luôn sao?”
An Diệc Diệp bừng tỉnh trong nháy mắt, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, sợ tới mức lùi mạnh về sau.
Nhưng tay của Khúc Chấn Sơ đã ôm chặt lấy eo cô, cô lùi về sau một bước lại bị kéo mạnh về!
Cái trán đυ.ng thẳng vào cằm Khúc Chấn Sơ.
Một tiếng binh vang lên!
An Diệc Diệp sợ đến ngơ ngác.
Người đàn ông híp mắt, nguy hiểm cúi đầu nhìn cô.
Cô sợ tới mức hơi run rẩy, vội vàng vươn tay để lên cằm Khúc Chấn Sơ, vừa khóc vừa xoa.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
“Câm miệng!”
An Diệc Diệp vội vàng mím môi không dám nói câu nào, chỉ có nước mắt vẫn đang rơi xuống hòa lẫn với nước nóng, động tác trên tay cũng không dám dừng lại, không ngừng xoa giúp anh.
Khúc Chấn Sơ bị dáng vẻ đáng thương của cô chọc giận đến càng bực bội hơn.
Sao Tiêu Nhĩ Giai này lại không giống với thông tin điều tra được thế?
Con gái một của nhà họ Tiêu trong tài liệu kia, ở nhà giả vờ ngoan ngoãn, bên ngoài ngang ngược bá đạo, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, hoàn toàn không giống người trước mặt.
Chẳng lẽ diễn xuất của cô ta thật sự tốt như vậy sao. Thời gian dài như thế vẫn không lộ tẩy?
Bàn tay mềm mại không ngừng xoa cằm anh, Khúc Chấn Sơ không kêu dừng lại, nhìn thấy đối phương mỏi tay cũng không dám dừng, trong lòng hiện lên chút đắc ý.
Cho dù thế nào, tài liệu sẽ không sai được.
Huống chi người phụ nữ này là đích thân Chiết Lam đến nhà họ Tiêu đón về.
Tiêu Nhĩ Giai, ngược lại tôi muốn xem thử, cô có thể diễn đến khi nào.
An Diệc Diệp hơi cau mày, cánh tay vô cùng mỏi, nhưng cô không dám dừng lại.
Cô không muốn lại bị nhốt trong phòng tối nữa.
Cô cắn chặt môi, tiếp tục nhẹ nhàng xoa xoa.
Đột nhiên, một bàn tay đưa tới, nắm lấy cằm An Diệc Diệp, nâng mặt cô lên.
“Ngài Khúc, anh… a!”
Áo cưới trên người đột nhiên bị xé rách!