An Diệc Diệp kéo áo vest đang phủ trên mặt xuống và nhìn thấy Khúc Chấn Sơ ngồi xổm ở trước mặt mình.
Cô khẽ di chuyển hai chân.
"Tôi có thể tự mình đi lên."
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Sao cô gái này lại rắc rối như vậy!
Rõ ràng chân cũng bị mài tới đỏ cả rồi, còn giả vờ mạnh mẽ cái gì chứ?
"Cô muốn tự mình trở về sao?"
An Diệc Diệp khẽ gật đầu.
"Ừ.". Chap mới luôn có tại _ TRUмtгцуe n.мE _
"Ừ cái gì mà ừ?"
Khúc Chấn Sơ tức giận thở hổn hển ngắt lời cô. "Tôi cho cô ba giây, leo lên cho tôi! Ba, hai..."
Anh sắp đếm hết thì An Diệc Diệp vội vàng leo lên.
"Được rồi..."
Trên lưng anh giống như được nhẹ nhàng phủ lên một lớp lông chim mềm mại vậy.
Cơ thể Khúc Chấn Sơ thoáng cứng lại, sau đó dễ dàng cõng cô đứng lên.
Giống như cảm giác của anh vừa rồi, người trên lưng rất nhẹ, giống như không có trọng lượng vậy.
Bình thường nhìn An Diệc Diệp cũng không thấp, thậm chí gương mặt nhỏ nhắn cũng có chút mũm mĩm như trẻ sơ sinh, làm sao có thể nhẹ như vậy chứ?
Khúc Chấn Sơ cõng cô, thoải mái leo lên trên.
An Diệc Diệp kinh hãi chờ một lúc, chỉ lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ chê cô nặng, ném cô ở đây.
Cô khoác chiếc áo vest của Khúc Chấn Sơ trên tay, cảm giác như có thứ gì đó cứ đè vào cánh tay.
Cô móc ra xem, không ngờ là điện thoại của Khúc Chấn Sơ.
Nó cũng màu đen, không ngờ cùng một kiểu dáng với mình.
An Diệc Diệp ấn xuống, phát hiện điện thoại đã hết pin nên tự động tắt máy.
Thảo nào vừa rồi Khúc Chấn Sơ không gọi điện thoại cho tài xế.
An Diệc Diệp cất điện thoại di động của anh lại và bám vào vai anh.
Con đường lên núi đặc biệt dài, xung quanh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng tới mấy tiếng ve kêu.
Khúc Chấn Sơ bước từng bước tới, không nói câu nào, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng rất khẽ, rõ ràng không hề tốn sức.
Ánh đèn đường làm cái bóng của bọn họ đổ dài trên mặt đất, đi theo bọn họ chậm rãi lên trên.
Đoạn đường này đi xe hết mười phút, bọn họ đi bộ hết nửa giờ cuối cùng mới đến nơi.
An Diệc Diệp vừa nhìn thấy ngoài cửa lớn liền giãy giụa muốn xuống.
"Tôi sẽ tự đi nốt đoạn còn lại nhé? Anh thả tôi xuống đã."
"Đừng lộn xộn!"
Khúc Chấn Sơ giữ chặt chân cô và bước nhanh vào trong.
Cô thấy bọn họ sắp vào trong, nhất định sẽ bị đám người quản gia nhìn thấy mất.
An Diệc Diệp chống tay lên vai anh và giãy dụa.
"Tôi tự đi."
Hai tay Khúc Chấn Sơ nhấc lên.
Bốp!
Một vỗ thuận lợi đập vào trên mông An Diệc Diệp.
"Đã bảo cô đừng lộn xộn rồi!"
An Diệc Diệp nào chỉ không động đậy, cô đã hoàn toàn cứng đờ rồi.
Khúc Chấn Sơ ra tay rất nhẹ, không hề đau, nhưng mang đến hiệu ứng dây chuyền làm cho mặt cô đỏ bừng từng mảng.
Chỉ cần bây giờ Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện ra mặt An Diệc Diệp đỏ như trái táo vậy.
Trong giây lát, Khúc Chấn Sơ đã bước chân đi vào.
Quản gia đang ở trong phòng khách chuẩn bị công việc của ngày hôm sau, vừa nhìn thấy bọn họ, trên gương mặt của ông lão sáu mươi chẳng khác nào vừa nuốt phải mấy con ruồi.
"Ngài..."
Ông lo lắng đi tới, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì lớn.
Hơn nữa An Diệc Diệp vùi mặt ở trong hai tay, vẫn không nhúc nhích.
Trong đầu lão quản gia thậm chí còn xuất hiện một suy đoán khác.
Ngài cuối cùng không nhịn được, đã ra tay giải quyết con gái nhà họ Tiêu rồi!
Ông nhanh chóng đi tới. Làm một quản gia xuất sắc, lúc này trong đầu ông đã có không dưới mười loại phương pháp xử lý thi thể!
Khúc Chấn Sơ không dừng lại, cõng An Diệc Diệp thẳng lên trên tầng.
"Đi gọi người xử lý chiếc xe trên đường."
"Dạ?"
Quản gia hơi sửng sốt.
Không phải là xử lý thi thể sao?
Ông đảo mắt nhìn qua, thấy chân An Diệc Diệp giật giật mới hiểu được.
Trên mặt ông nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đó.
"Vâng, thưa ngài."
An Diệc Diệp không dám động đậy, chỉ sợ Khúc Chấn Sơ sẽ lại đánh mình.
Xấu hổ này còn lớn hơn đau đớn bị trừng phạt, quả thật làm người ta khó chịu.
Thật vất vả mới đến phòng ngủ, Khúc Chấn Sơ cuối cùng cũng thả cô ra.
Trên mặt An Diệc Diệp vẫn còn nóng bừng và hơi đỏ lên, giống như rặng mây đỏ cuối chân trời vậy.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lướt qua trên mặt cô, đột nhiên giơ tay lên cầm lấy đôi giày cao gót trong tay cô.
An Diệc Diệp không hiểu nhìn anh.
"Đôi giày này… không cần nữa."
Anh trực tiếp giơ tay ném một cái, giày cao gót với dây đeo màu naked tạo thành một đường pa-ra-bôn và rơi vào trong thùng rác.
An Diệc Diệp không khỏi tròn mắt nhìn.
"Tôi mới đi có một lần..."
Nếu để cho những người khác biết Khúc Chấn Sơ tiện tay lại ném đi đôi giầy cao gót mới chỉ đi qua một lần, còn là loại số lượng có hạn thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Khúc Chấn Sơ lại không hề hối hận, đứng lên nói với thái độ vô cùng cứng rắn.
"Tôi sẽ bảo bọn họ thay đổi lại phòng để quần áo, cái gì không dùng thì không cần dùng nữa."
Rõ ràng là mệnh lệnh vô cùng ngang ngược lại làm cho trong lòng An Diệc Diệp thoáng dao động.
Khúc Chấn Sơ nói xong liền cầm lấy áo khoác, xoay người đi ra ngoài.
An Diệc Diệp ngồi một lát, mới vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra.
Trong album ảnh chỉ có hai tấm ảnh chụp được hôm nay.
Cô dùng hai ngón tay để phóng to hình ảnh, lại có thể thấy rõ ghi chép phía trên.
Vào ngày thứ hai sau khi An Diệc Diệp làm lễ cưới thay cô ta, cô ta đã xem qua trang vé máy bay tới Tam Á, còn mua rồi.
Nhưng ngoài ra không có gì thêm.
An Diệc Diệp nhíu mày, cho dù cô biết cô ta đi tới Tam Á, nhưng chỗ đó lớn như vậy, cô làm sao có thể tìm ra được?
Ngày hôm sau, An Diệc Diệp tan học trở về, còn đợi đến khi trời tối đen mà Khúc Chấn Sơ vẫn chưa về.
Quản gia đứng chờ ở ngoài cửa.
"Ngài ấy đã hoãn lại công việc hôm qua, chắc khuya mới về."
Cũng không phải tất cả chủ tịch hội đồng quản trị đều nhàn nhã như trong tưởng tượng của An Diệc Diệp, chỉ từ mấy ngày qua có thể thấy Khúc Chấn Sơ làm việc vất vả hơn phần lớn số người cô đã gặp.
Anh có thể một tay lập ra tập đoàn M.I, công sức vất vả bỏ ra cũng nhiều hơn người khác mấy chục lần. Đương nhiên, anh được nhận được những thứ mà người khác không có cách nào với tới.
Mãi đến mười một giờ đêm, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa về.
Hôm sau An Diệc Diệp còn có buổi học sớm nên đành phải đứng lên, định đi lên tầng, chợt có ánh đèn xe sáng ngời cắt qua màn đêm, dừng lại ở cửa.
"Ngài đã về."
Trên mặt quản gia lộ vẻ vui mừng, đi ra ngoài đón.
An Diệc Diệp theo sát phía sau.
Cửa xe vừa mở ra, mùi rượu nồng nặc đã phả vào mặt.
Khúc Chấn Sơ nhìn qua không có cảm xúc gì, bước chân vững vàng đi ra, không thấy có vẻ gì là say rượu.
Nhưng quản gia lại vô cùng lo lắng.
"Thưa ngài."
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ vô cùng tỉnh táo, xua tay tránh động tác muốn đỡ của quản gia, ánh mắt anh nhìn trên mặt An Diệc Diệp một lúc.
"Có việc à?"
An Diệc Diệp lắc đầu.
Khúc Chấn Sơ không nói gì thêm, trực tiếp đi vào bên trong.
Quản gia lo lắng đứng tại chỗ, thở dài.
An Diệc Diệp thấy vậy thì bối rối.
"Quản gia, ông không cần lo lắng đâu, Ngài Khúc không say."
Quản gia khẽ lắc đầu.
"Ngài ấy uống say sẽ không biểu hiện ra ngoài."
Ông nói xong lại đuổi theo vào bên trong.
Bọn họ đi lên trên tầng, quả nhiên Khúc Chấn Sơ đã nằm ở trên giường.
Anh còn chưa thay quần áo, vẫn đi cả giày mà đã ngủ rồi.
Quản gia đứng ở cửa nhìn, thấy bên cạnh chỉ có An Diệc Diệp thì không thể làm gì khác hơn nói: "Cô Tiêu, cô tạm thời chăm sóc ngài ấy một lúc, tôi đi gọi người chuẩn bị nước nóng."
"Được."
- -----------