Trong cả một tiết học, An Diệc Diệp đều có thể cảm giác được ánh mắt từ xung quanh phòng học nhìn tới.
Cô như ngồi trên bàn chông suốt một tiết.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mấy bạn nữ đã đi tới.
"Tiêu Nhĩ Giai, chúng tôi đang bàn nhau đi xem hòa nhạc, cậu có muốn đi cùng không?"
Mấy người cười đặt một tờ rơi ở trước mặt An Diệc Diệp.
Không chờ An Diệc Diệp mở miệng, người còn lại đã mỉm cười giải thích.
"Đúng rồi, cậu vẫn luôn ở nước ngoài không về, chắc không biết ngôi sao này nhỉ? Anh ấy đặc biệt nổi tiếng trong nước đấy!"
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn bức ảnh chụp nghiêng trên tờ rơi.
Cho dù bởi vì hiệu quả xử lý làm gương mặt của anh ấy không rõ lắm, nhưng dựa vào nốt ruồi hứng lệ mang tính đặc trưng ở vị trí đuôi mắt kia, cô nhìn sơ qua vẫn nhận ra được.
"Mai Ấn Cầm, tôi biết anh ấy."
Anh ấy là ngôi sao thích nghi mới mọi hoàn cảnh, tham dự vào rất nhiều lĩnh vực và đang nổi tiếng ở trong nước hiện nay.
Bây giờ anh ấy mới hai mươi ba tuổi đã nhận được rất nhiều giải thưởng lớn của âm nhạc và điện ảnh, thật sự là người chạm tay cũng có thể bỏng.
Quan trọng hơn chính là An Diệc Diệp thật sự quen biết anh ấy.
Nhìn bức ảnh chụp nghiêng trên tờ rơi, cô không khỏi bật cười.
Mấy người cầm tờ rơi đến đều nhìn nhau, bọn họ đều chú ý thấy An Diệc Diệp nói là quen biết mà không phải là biết.
Lẽ nào cô nói vậy nghĩ là giữa bọn họ có quen biết với nhau?
Một người thấy thế cười nói: "Quen biết thì càng tốt, số vé này đều bị cướp sạch, nếu không cô giúp chúng ta xin thêm hai vé gần sân khấu đi. Không phải các ngôi sao đều có vé tặng sao?"
An Diệc Diệp hơi do dự.
"Xin lỗi, tôi đã rất lâu không liên lạc với anh ấy rồi, hơn nữa gần đây tôi bận không có thời gian."
Buổi hòa nhạc đều diễn ra vào buổi tối, Khúc Chấn Sơ làm sao có thể đồng ý cho cô ra ngoài chứ?
Hơn nữa, cô và Mai Ấn Cầm chỉ ở cùng nhau mấy năm trong cô nhi viện khi còn bé.
Đã qua lâu như vậy, có lẽ anh ấy đã sớm quên mình rồi.
Cho dù An Diệc Diệp muốn đi xem, nhưng bây giờ cô đang ở nhà họ Khúc, trong người chẳng có một đồng nào, ngay cả một vé xem hòa nhạc cũng không mua nổi.
Nhưng mấy người này rõ ràng không thể hiểu được.
"Cậu lại liên lạc không phải được rồi sao? Có được không vậy? Chúng tôi thật sự rất thích Mai Ấn Cầm."
An Diệc Diệp nhíu mày khó xử.
"Xin lỗi, tôi thật sự không tiện liên lạc, các cậu tìm người khác đi."
Cô vội vàng thu dọn đồ rồi chạy ra ngoài giống như bỏ trốn.
Chờ An Diệc Diệp đi rồi, mấy người "Cắt" một tiếng và lập tức lộ vẻ bất mãn.
"Cô ta có thái độ gì vậy? Vẫn nói gì mà không tiện, tôi thấy cô ta khinh thường chúng ta thì có?"
"Không chừng cô ta căn bản không quen biết Mai Ấn Cầm, nếu không sao chỉ có một chút yêu cầu nhỏ như vậy cũng phải một mực từ chối chứ?"
"Thôi quên đi, ai bảo người ta lấy Khúc Chấn Sơ đang có danh tiếng thế lực lớn nhất bây giờ chứ?"
"Phì! Còn không biết cô ta dùng thủ đoạn xấu xa nào đâu! Tôi đã nghe mẹ tôi nói rồi..."
Bên kia, An Diệc Diệp vội vàng ra khỏi trường học.
Cô vốn muốn yên ổn đến trường, không ngờ trời xui đất khiến lại làm cho mọi chuyện ầm ĩ hơn nữa.
Cô tin chắc đến ngày mai, gần như mọi người trong trường sẽ biết đến cô.
Cô vừa ra khỏi cổng trường thì một chiếc Rolls Royce Phantom đã dừng lại bên đường.
Thân xe thon dài màu đen lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Cho dù là ở trường học quý tộc, một chiếc xe như vậy xuất hiện ở cửa vẫn khiến cho không ít người chú ý.
Hơn nữa, quản gia còn mặc chiếc áo bành tô màu đen, trên tay đeo găng tay trắng, trên túi ngực áo vest lộ ra một cái đồng hồ quả quýt.
Đây tất nhiên là dáng vẻ của lão quản gia thế kỷ trước.
Ông lập tức trở thành đối tượng làm người ta chú ý nhất ở cổng trường.
An Diệc Diệp vừa nhìn thấy liền dừng lại.
Quản gia đã mở miệng.
"Cô Tiêu."
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.