Chương 43: Tôi nói cho ông biết, cô ấy tên là tiêu nhĩ giai

Thấy An Diệc Diệp không nói lời nào, Phó hiệu trưởng Nhạc bất mãn cao giọng.

"Tôi đang nói chuyện với em đấy! Nhìn tôi! Tố chất của sinh viên Nhu Tinh càng ngày càng không tốt. Người như em không thể tiếp tục ở lại Nhu Tinh! Em đã bị đuổi học!"

Ông ta lấy một bảng biểu từ trong túi văn kiện ra.

"Tên là gì? Tôi bảo bọn họ làm thủ tục, tôi không muốn nhìn thấy em thêm một giây nào nữa!"

"Tiêu Nhĩ Giai."

Một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào.

"Tôi hỏi em tên là gì?"

Phó hiệu trưởng Nhạc nhíu mày quát một tiếng, ngay sau đó liền phát hiện ra có gì đó không đúng.

Giọng nói này, hình như là của Khúc Chấn Sơ?

Ông ta quay đầu lại, thấy Khúc Chấn Sơ đã đi nhanh đến.

"Ngài Khúc?"

Khúc Chấn Sơ cũng không thèm nhìn ông ta.

"Không phải ông hỏi tên của cô ấy sao? Tôi nói cho ông biết, cô ấy tên là Tiêu Nhĩ Giai."

Tiêu Nhĩ Giai?

Đó không phải là con gái một nhà họ Tiêu, vợ của Khúc Chấn Sơ sao?

Phó hiệu trưởng Nhạc vừa nãy còn quát tháo bây giờ sắc mặt đã trắng bệch!

Ông ta hoảng sợ quay đầu nhìn về phía An Diệc Diệp.

Em... em là Tiêu Nhĩ Giai?

Nhạc Minh Hân đứng trên bục giảng, khϊếp sợ không kém Phó hiệu trưởng Nhạc.

Sao cô có thể thể là Tiêu Nhĩ Giai được?

Trước đó, không phải Thẩm Tấn đã tận mắt chứng kiến cô đi bộ vào trường sao?

Ngoại trừ thành tích tốt trong đợt tuyển sinh lần này, là một kẻ khố rách áo ôm, nếu không sao có thể không có lấy một chiếc xe được?

Tay cô ta kịch liệt run rẩy một cá, mặt cắt không còn một giọt máu.

Tất cả mọi người đều khϊếp sợ!

Khúc Chấn Sơ nở nụ cười thản nhiên, đi đến phía sau An Diệc Diệp, hơi cúi đầu.

"Xem ra lúc trước em nói rất đúng, Nhu Tinh cũng không quá phù hợp."

Một câu nói thản nhiên, trong nháy mắt khiến cho mấy vị lãnh đạo và giáo viên của trường sợ hãi.

Hiệu trưởng Viên tức giận đẩy Phó hiệu trưởng Nhạc ra!

"Cô Tiêu, xin lỗi, rất xin lỗi. Bọn họ thiếu hiểu biết, không biết thân phận của cô. Đây đều là hiểu lầm, là hiểu lầm."

Ông ta xoa xoa cái trán đang toát mồ hôi hột, vẻ mặt lấy lòng cười với An Diệc Diệp.

Khúc Chấn Sơ mỉm cười, thản nhiên nói: "Không phải vừa nói bắt xin lỗi rồi đuổi học sao?"

"Không thể nào, không thể nào, chúng tôi sao có thể đuổi Cô Tiêu chứ? Để bọn họ xin lỗi Cô Tiêu mới phải!"

Hiệu trưởng Viên vừa nói, vừa bấm Phó hiệu trưởng Nhạc một cái.

Trước đó mấy lời ông ta thể thốt nói, đã được chuẩn bị tốt rồi, tuyệt đối không thể sai sót được!

Không thể sai sót con khỉ!

Đắc tội Cô Tiêu chính là đắc tội với ngài Khúc,. Đắc tội với Ngài Khúc, Nhu Tinh còn mở cửa được không?

Chỉ cần Ngài Khúc ra lệnh một tiếng, bộ phận bọn họ chắc phải uống gió tây bắc mà sống!

Phó hiệu trưởng Nhạc cũng biết cháu gái mình gây họa, vội vã khom lưng xin lỗi với An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ.

"Hiểu lầm hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Để tôi kêu bọn họ xin lỗi Cô Tiêu."

Nói xong, ông ta quay đầu quát Nhạc Minh Hân đang đứng trên bục giảng một tiếng.

"Minh Hân! Cháu qua đây! Mau nói xin lỗi Cô Tiêu!"

Nhạc Minh Hân bất đắc dĩ nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Cháu không muốn!"

Sắc mặt mọi người ở đây đều tối sầm lại.

"Nhạc Minh Hân!"

Phó hiệu trưởng Nhạc sầm mặt, sải bước đi tới, một tay kéo cô ta đến trước mặt An Diệc Diệp.

"Xin lỗi! Nói xin lỗi cho chú!"

Nhạc Minh Hân cứng đầu cứng cổ, không chịu cúi đầu.

"Cô ta đυ.ng vào cháu, tại sao lại muốn cháu xin lỗi?"

Phó hiệu trưởng Nhạc cắn răng, hung ác nhìn cô ta.

Lúc này An Diệc Diệp nói: "Lúc đó tôi đi phía trước cô, không thể đυ.ng vào cô được, là cô đυ.ng vào tôi."

"Cô còn đánh Thẩm Tấn!"

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ đảo qua trên mặt Thẩm Tấn, hỏi An Diệc Diệp.

"Đánh cô ta rồi?"

An Diệc Diệp cúi đầu, sợ Khúc Chấn Sơ mất hứng.

"Ừm...."

"Sau này đừng tùy tiện đánh người."

Anh lạnh giọng nói một câu.

An Diệc Diệp trong lòng chợt lạnh, sau đó lại nghe thấy Khúc Chấn Sơ tiếp tục nói: "Nuôi vệ sĩ làm cảnh hả?"