Đại học Nhu Tinh là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước.
Mặc dù là trường tư, nhưng là khả năng giảng dạy thì đứng thứ nhất.
Sau lưng là tập đoàn nhà họ Khúc, trước đây là một trong ba gia tộc lớn nhất, khí phách, rạng rỡ vô hạn.
Nhưng được năm năm, Khúc Chấn Sơ sáng lập tập đoàn M. I, chuyện này giống như đế quốc khổng lồ xuất hiện trong một đêm.
Không tới một tháng, đã nhanh chóng thâu tóm hơn một nửa sản nghiệp nhà họ Khúc, Khúc Chấn Sơ còn trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn nhà họ Khúc.
Mọi người đều cho rằng anh muốn bảo vệ nhà họ Khúc, đem toàn bộ Khúc Thị bỏ vào trong túi.
Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên bày tỏ, anh không muốn trở thành người lãnh đạo Khúc Thị, anh đã có M. I, cần gì phải nhận cục diện rối rắm của người khác.
Những lời này, không nghi ngờ chính là trực tiếp tát vào mặt nhà họ Khúc.
Trải qua một lần đó, Khúc Thị chưa gượng dậy nổi, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vận chuyển, tình hình hết sức nguy nan.
Nhưng trong tình huống như vậy, đại học Nhu Tinh không bị ảnh hưởng lắm, ngược lại trở thành nguồn thu nhập chính của Khúc Thị.
Khó trách, trường này mở ra cho con nhà giàu, năng lực giảng dạy của giáo viên tỉ lệ thuận với môi trường học tập, học phí đắt đỏ làm người ta xuýt xoa.
Trước khi An Diệc Diệp tới, vô tình từ trên mạng biết một chút tình hình.
Vẫn là lần đầu tiên cô thấy, học phí một năm có thể lên đến mười con số!
An Diệc Diệp biết chuyện này, tìm được quản gia, bày tỏ mình muốn đổi trường học.
Chỉ là hiện tại nghĩ đến mình bây giờ là "Tiêu Nhĩ Giai", nói tương đối uyển chuyển.
Nhưng dù là có uyển chuyển, vẫn bị quản gia nhìn sắc mặt và xem xét lời nói nhìn ra.
Ông nhìn An Diệc Diệp một hồi, mới hết sức máy móc trả lời.
"Nếu như Cô Tiêu hy vọng, tôi sẽ báo cáo với ông chủ."
Nói xong, ông xoay người lắc đầu.
"Chờ một chút!"
An Diệc Diệp vội vàng kéo ông lại, cười khan một chút.
"Ông đừng nói cho anh ta là tôi nói."
Quản gia nói: "Được."
Buổi tối, Khúc Chấn Sơ từ công ty trở vẻ, hỏi tới chuyện hôm nay.
Quản gia nói chuyện An Diệc Diệp yêu cầu.
Khúc Chấn Sơ treo âu phục trên kệ quần áo.
"Cô ấy nói?"
Quản gia nhớ tới hôm nay An Diệc Diệp dặn dò, ước chừng do dự nửa giây.
"Đúng vậy, hình như là bởi vì cô ấy cảm thấy học phí không thích hợp."
Khúc Chấn Sơ nhíu mày lại, bước chân lên lầu, gõ cửa phòng ngủ An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp vẫn đang tra tin tức đại học Nhu Tinh, đạp dép đi tới mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Khúc Chấn Sơ liền trực tiếp nói: "Cô muốn đổi trường học?"
An Diệc Diệp nhìn quản gia sau lưng anh một cái, quản gia cúi đầu, rõ ràng là đang tránh né tầm mắt cô.
Người quản gia này chẳng đáng tin cậy gì cả?
Nói ra yêu cầu với Khúc Chấn Sơ, nghiêng đầu nói.
"Ừ."
An Diệc Diệp gật đầu một cái, rũ mắt nhìn dép mình.
Cô đi một đôi dép xỏ ngón màu đỏ đơn giản, đôi chân trắng chen trong chiếc dép đỏ, đầu ngón chân mềm mịn khẽ nhúc nhích.
Khúc Chấn Sơ ánh mắt không nhịn được bị hấp dẫn, lại nhìn trong phòng một lần.
Nơi này vốn là phòng ngủ của anh, nhưng lúc này đã thay đổi nhiều.
Vốn là căn phòng vô cùng tối giản, giờ đã đầy món đồ nhỏ linh tinh.
Bàn làm việc bị dời đến mép giường, phía trên còn để một cái ly thủy tinh, bên trong cắm một đóa hoa nhỏ màu vàng, điềm tĩnh ưu nhã.
An Diệc Diệp thấy anh nãy giờ không nói gì, ngẩng đầu thấy anh nhìn chằm chằm cách trang trí trong phòng.
Nơi này trước kia là phòng Khúc Chấn Sơ, cô tự ý sắp xếp lại, nhưng còn chưa kịp nói cho anh.
Không biết anh có tức giận không.
An Diệc Diệp liền vội vàng giải thích: "Trước khi đi sửa vòng cổ, tôi đã đem bàn đẩy tới bên cửa sổ, như thế sẽ sáng hơn một chút, nếu anh không thích, tôi sẽ đổi về như cũ."