Bóng đêm dần dần phủ xuống.
An Diệc Diệp nằm trên ghế sofa, không biết đã ngủ từ khi nào.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ trầm thấp.
Trong nháy mắt, An Diệc Diệp chợt tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra, liền phát hiện trong phòng khách chỉ có một mình mình.
Tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang sải bước tiến vào, quản gia đi chéo phía sau anh, bước chân không nhanh không chậm.
Đối phương cũng nhìn thấy cô, anh liếc cô một lượt từ trên xuống dưới.
An Diệc Diệp vội vàng đứng dậy, nhìn thoáng qua thời gian.
Đã một giờ sáng rồi.
Khúc Chấn Sơ cởϊ áσ khoác ngoài ra, tiện tay đưa cho quản gia, hơi giương mắt nhìn An Diệc Diệp.
“Cô đợi tôi?”
“Ừm.”
An Diệc Diệp kéo nhẹ chiếc váy ngủ có phần nhàu nát, đi qua đó.
Đôi mắt Khúc Chấn Sơ rủ xuống, anh tháo cúc tay áo, cởi bỏ cà vạt, và nới lỏng hai cúc trên cùng của áo sơ-mi, động tác thuần thục, dứt khoát.
Sau đó mới nhìn về phía cô.
Dường như có chút không bằng lòng khi nhìn thấy An Diệc Diệp.
“Có chuyện gì, mà có thể khiến cô nằm ngủ trên ghế sofa như vậy?”
Anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo tia soi mói, giọng nói càng thể hiện rõ sự bới móc.
An Diệc Diệp căn bản còn không biết bản thân mình có chỗ nào đắc tội với anh.
Khi nãy, không phải trước khi Khúc Chấn Sơ vào, cô đã tỉnh rồi hay sao?
Cô nhìn trộm Khúc Chấn Sơ.
Bỏ đi, dù sao tính tình của người đàn ông này cũng thấy thường, lúc vui lúc buồn, cô cũng quen rồi.
“Tôi muốn trả thứ này cho anh.”
An Diệc Diệp mở lòng bàn tay ra, cầm sợi dây chuyền đưa đến trước mặt anh.
Khúc Chấn Sơ khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền một lúc lâu, sau đó mới đưa tay ra cầm lấy.
Đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp khẽ giật mình, nhanh chóng thu tay về.
Sự chú ý của Khúc Chấn Sơ đều đặt vào sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào, mở vật trang trí hình trái tim vốn đã bị vỡ ra.
Nhìn qua, giống hệt như trước đây, sợi dây chuyền bạc bị vỡ thành hai mảnh cũng được sửa lại như cũ.
Kỹ thuật của cô thật tốt, thậm chí còn không nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
“Sửa xong rồi.”
An Diệc Diệp hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực.
“Tôi sửa xong rồi.”
Giọng nói của cô đầy ắp sự tự hào, Khúc Chấn Sơ nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay.
“Cô đợi đến tận bây giờ, là để trả lại dây chuyền cho tôi?”
An Diệc Diệp xấu hổ mỉm cười.
“Bởi vì tôi sợ buổi sáng không gặp được anh.”
Đáy mắt Khúc Chấn Sơ có một tia thay đổi rất nhỏ gần như không phát hiện ra, nhưng giọng điệu vẫn trước sau như một, gây khó dễ cho người khác.
“Nếu như không phải buổi sáng cô ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, thì làm sao lại không gặp được?”
Nói xong, anh cầm lấy sợi dây chuyền rồi xoay người đi lên tầng.
An Diệc Diệp thở phào nhẹ nhõm, xem ra, tâm trạng hôm nay của Khúc Chấn Sơ khá tốt.
Nếu như cô phải sống ở đây một thời gian, vậy thì việc gặp mặt Khúc Chấn Sơ là điều không thể tránh được.
Trước đây, còn có ý định tránh mặt anh, nhưng sau khi trải qua mấy ngày vừa rồi, cô phát hiện dường như đó là điều không thể.
An Diệc Diệp nhanh chóng thay đổi phương thức, nếu đã không tránh được, vậy thì chỉ còn cách trực tiếp đối đầu thôi.
Tạo lập mối quan hệ tốt đẹp với Khúc Chấn Sơ, sau này nếu mọi chuyện lộ ra, khi nghĩ đến việc cô đã sửa lại sợi dây chuyền cho mình, có lẽ anh sẽ không làm khó cô.
Lúc trước cô quả thật rất sợ hãi, nhưng sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô đã nhanh chóng hiểu ra đạo lý này.
Trước mắt, bước đầu xem ra đã thành công rồi!
An Diệc Diệp lặng lẽ chạm vào cây kéo trong tay, vui vẻ trở lại phòng của mình.
Bên kia, sau khi Khúc Chấn Sơ trở lại phòng.
Sau khi tắm rửa xong, anh bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy sợi dây chuyền đặt trên bàn, tâm trí anh không tự chủ được hiện lên một khuôn mặt.
Anh hơi lắc đầu, có chút không biết phải làm sao.
“Cũng không hẳn là vô dụng.”