Chương 34: Lần sau một giọt rượu cũng không được phép uống! NẾU KHÔNG SẼ NHỐT CÔ VÀO PHÒNG TỐI!

An Diệc Diệp thoải mái mà gối đầu lên chân của Khúc Chấn Sơ, chân thì đạp một nhát đã đạp rơi giày cao gót và gác trên ghế.

Thậm chí còn lật người chép miệng một cái.

Vẻ mặt nghiêm túc của Khúc Chấn Sơ thoáng cái đã bị vỡ, anh nhăn mày.

Vươn tay thử đẩy cô.

"Này?"

An Diệc Diệp không chút phản ứng nào, còn vùi cả khuôn mặt vào người Khúc Chấn Sơ.

"Tiêu Nhĩ Giai?" Lại gọi một tiếng.

Cô vẫn không phản ứng lại. Ánh mắt Khúc Chấn Sơ tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô một lúc mới chuyển sự chú ý sang tài liệu lần nữa.

Nhưng nhìn nửa ngày mà một chữ cũng không vào đầu.

Hơi thở của An Diệc Diệp cách lớp quần áo chạm vào người anh, hơi thở ấy nóng hầm hập.

Khúc Chấn Sơ không thể tự chủ mà chú ý đến người cô.

Anh cố gắng thử vài lần. Lúc bình thường thì năm phút đã có thể xem xong một bản hợp đồng, nhưng bây giờ đã qua hơn chục phút mà một trang anh cũng không xem xong.

Khúc Chấn Sơ thở dài một cách đầy bất lực rồi đặt hợp đồng xuống.

Xe con xuyên qua màn đêm, chầm chậm dừng lại trước căn nhà.

Tài xế bước xuống xe đợi một lúc mà vẫn không thấy Khúc Chấn Sơ xuống xe.

Bình thường thì chỉ cần xe vừa dừng thì rất nhanh anh đã xuống xe rồi.

Nhưng bây giờ trong xe lại không có chút tiếng động nào.

Tài xế nhìn thoáng qua đồng hồ, lo lắng có phải Khúc Chấn Sơ xảy ra chuyện nên xoay người bước đến bên cạnh xe.

Vừa mới vươn tay ra thì cửa xe đã mở trước anh ta một bước.

Tài xế vội vàng thu tay lại, nhìn Khúc Chấn Sơ bước ra.

"Ngài..."

Tài xế còn chưa nói xong thì đã thấy Khúc Chấn Sơ quay đầu cúi người vào trong xe.

Rất nhanh sau đó thì anh ôm An Diệc Diệp xuống xe.

Tài xế kinh ngạc nhìn anh, gần như không dám tin vào những điều mà mắt mình nhìn thấy nên trợn mắt há mồm nhìn Khúc Chấn Sơ ôm người rời đi.

Khúc Chấn Sơ lạnh mặt, sải bước vào nhà.

Vừa bước qua cửa thì quản gia đã lập tức bước đến đón.

"Cậu chủ, sao lại..."

Nhìn thấy An Diệc Diệp trong lòng Khúc Chấn Sơ thì ông bị dọa đến trừng to hai mắt.

Khúc Chấn Sơ không dừng bước, thậm chí trên mặt phủ đầy gió lạnh giống như đang muốn gϊếŧ người vậy.

Anh ôm thẳng An Diệc Diệp vào phòng rồi cúi người muốn đặt cô xuống.

Động tác lại đột nhiên dừng lại rồi hai tay buông lỏng, thả thẳng An Diệc Diệp xuống giường.

"Ai ya!"

An Diệc Diệp mơ màng mở mắt, nhìn thấy người trước mắt thì chậm rãi tỉnh người lại.

"Khúc Chấn Sơ?"

Khúc Chấn Sơ đứng thẳng người lại, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Lần sau một giọt rượu cũng không được phép uống! Nếu không sẽ nhốt cô vào phòng tối!"

Ngay cả anh cũng không biết giọng điệu của mình bây giờ cực kỳ giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ.

An Diệc Diệp ngồi trên giường nháy nháy mắt. Nhưng người vừa nghiêng thì đã ngã lại về giường, ngủ thϊếp đi.

Khúc Chấn Sơ đứng bên giường trừng mắt nhìn cô một lúc.

Anh cắt chặt răng, sắc mặt cũng có chút đen. Lại qua một lúc thì anh mới tức giận kéo chăn qua phủ lên người An Diệc Diệp rồi xoay người rời đi.

Trên giường, An Diệc Diệp xoay người, ngủ say xưa.

Hôm sau, lúc An Diệc Diệp tỉnh lại thì đã là lúc mặt trời lên cao rồi.

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng. An Diệc Diệp đau đầu cực kỳ, ký ức về tối ngày hôm qua từng chút từng chút hiện về.

Khúc Diên Nghị đưa cô uống mấy ly Champagne, sau đó...

An Diệc Diệp nhớ lại mình đặt mông ngồi vào vị trí của bà chủ nhà họ Khúc, còn suýt nữa thì cãi nhau với bọn họ.

Dường như lúc cuối ở trên đường trở về, cô còn dựa vào Khúc Chấn Sơ cả một đường?

Tự mình dựa vào một tảng băng mà lại có thể thoải mái ngủ say như vậy sao?

An Diệc Diệp xoa xoa trán, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa thì vội vàng ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng thì cô cẩn thận nhìn bên ngoài một vòng.