Khúc Chấn Sơ trở về, cuộc đấu tranh giữa Khúc thị và tập đoàn M.I cũng lập tức tiến vào trạng thái mạnh mẽ nhất.
Những công ty muốn mượn gió bẻ măng đạt được chút lợi ích từ tập đoàn M.I giờ đây đều lần lượt rơi đầu, biến mất không cút dấu vết.
Chỉ sợ Khúc Chấn Sơ hồi phục lại sẽ tính sổ, tính hết đống nợ này lên đầu bọn họ.
Đến lúc đó cho dù không chết thì cũng sẽ bị lột một lớp da.
Tất cả mọi người đều bàng quan nhìn Khúc Chấn Sơ và Khúc thị đấu đá qua lại.
Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi mà vô số cuộc va chạm thương mại đã nổ ra rồi.
Sau khi Khúc Chấn Sơ trở về, đa số các hoạt động kinh doanh đều bị tập đoàn giành được.
Đến cả vài mối hợp tác mà Khúc thị đang bàn bạc cũng đã bị giật mất.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, Khúc thị đã bị chèn ép mạnh mẽ.
Vì tất cả những bên hợp tác đã thương lượng xong trước kia đều đã bị từ chối tái hợp tác, mọi thứ mà bọn họ chuẩn bị trước đó đều đổ song đổ biển, tiền vốn đã đổ vào cũng không thể nào thu hồi được.
Rất nhanh đã bị hụt vốn, thậm chí ngay cả việc vận hành cơ bản của công ty cũng gặp khó khăn.
Bây giờ, toàn bộ Khúc thị đều ở trong cơn áp thấp sắp ập đến.
Vì Khúc Diên Nghị liên tục xảy ra sai sót khiến Khúc Nguyên Vũ rất bất mãn, bắt đầu nắm lại quyền hành.
Nhưng cho dù ông ta có trở về thì cũng không giúp đỡ được gì.
Năm năm trước, ông ta đã bại trong tay Khúc Chấn Sơ rồi.
Năm năm sau, cũng vậy.
Cho dù hai người có hợp lực cũng không thể nào cứu vãn được cục diện lúc này của Khúc thị.
Lại hai tháng trôi qua, vòng vốn của Khúc thị thiếu sót nghiêm trọng, đến cả lương của nhân viên trong công ty cũng không thể trả đúng hạn, tiếng oán trách vang lên khắp nơi.
Tất cả mọi người đều nói rằng số của Khúc thị đã tận.
Khúc Diên Nghị và Khúc Nguyên Vũ không muốn từ bỏ như vậy, vẫn còn nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng, muốn vay ngân hàng để xoay vòng tiền.
Nhưng lúc này bọn họ mới nhận ra, vốn không có một ngân hàng hoặc tư nhân nào chịu giúp bọn họ.
Như là tất cả mọi người đã hẹn trước với nhau vậy.
Bây giờ Khúc Nguyên Vũ mới chợt hiểu ra, trước đó Khúc Chấn Sơ thuận thế nhập viện là cố ý khiến ông ta nới lỏng cảnh giác, thật ra phía sau vẫn luôn có người đang động tay động chân.
Ai cũng đều có thể nhìn rõ được cục thế hiện tại, với tính cách của Khúc Chấn Sơ, anh tuyệt đối sẽ không giữ lại bọn họ.
Nghĩ lại nhà họ Tiêu khi đó chính là ví dụ tốt nhất.
Ai dám nhúng tay vào?
Năm năm trước không dám, năm năm sau cũng vậy.
Trong tình huống không có vốn liếng, các công ty con dưới danh nghĩa Khúc thị cũng lần lượt tuyên bố phá sản.
Không đến hai ngày thì đã bị Khúc Chấn Sơ thu mua với giá thấp, nhanh chóng chia nhỏ bán hết ra ngoài, không để lại chút gì.
Các công ty con dưới danh nghĩa càng ngày càng ít, Khúc thị đã không thể nào cứu vãn.
Rất nhanh, các công ty con dưới danh nghĩa bọn họ đã bị Khúc Chấn Sơ nuốt sạch, lần lượt phá sản, biến mất trong lịch sử.
Đến cả công ty chính cuối cùng, Khúc Diên Nghị cũng phải trả một cái giá lớn mới có thể giữ lại.
Thủ đoạn của Khúc Chấn Sơ trước nay luôn ác độc, không chút do dự, anh muốn ép một người vào đường cùng thì sẽ không cho đối phương bất cứ đường lui nào.
Lại hai tuần nữa trôi qua, đúng lúc Khúc Diên Nghị và Khúc Nguyên Vũ đang chán chường buồn bã, Khúc Chấn Sơ đột nhiên đến Khúc thị.
Hai người nghe thấy vậy thì nhìn nhau.
Vừa đứng dậy, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.
Khúc Chấn Sơ bước vào.
Khúc Diên Nghị nhìn anh, nhíu mày nói: “Anh đến đây làm gì? Đây không phải công ty của anh.”
Khúc Chấn Sơ cười nhạt, chiến thắng đã nằm trong tay.
“Sắp rồi.”
Ánh mắt của anh lướt qua hai người trước mặt, thu hết dáng vẻ nhếch nhác của bọn họ vào mắt.
“Chắc là chưa có ai thông báo cho hai người, bây giờ sẽ mở cuộc họp cổ đông, phân chia lại công ty.”
Khúc Nguyên Vũ nhíu mày, ông ta hoàn toàn không biết chuyện này.
Nếu công ty thật sự sắp mở cuộc họp cổ đông thì nhất định sẽ thông báo cho bọn họ.
Nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của Khúc Chấn Sơ trước mắt, hai người lại không khỏi thấy lo lắng.
Khúc Diên Nghị nói: “Không thể nào, Khúc thị là sản nghiệp gia tộc, chúng tôi nắm trong tay hơn 70% cổ phần, anh không thể nào lấy đi được.”
Khúc Chấn Sơ cười nhạt.
“Vậy sao? Lát nữa cậu sẽ rõ thôi.”
Nói xong, anh bèn quay người đi ra ngoài.
Khúc Diên Nghị và Khúc Nguyên Vũ đi theo phía sau anh, một lát sau đi đến trước cửa phòng họp.
Vừa mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy hơn mười cổ đông thật sự đang ngồi bên trong.
Nhìn thấy những người này, sắc mặt Khúc Nguyên Vũ và Khúc Diên Nghị vô cùng khó coi.
Khúc Nguyên Vũ quát lên: “Tại sao mở cuộc họp cổ đông lại không thông báo cho chúng tôi?”
Mấy cổ đông nghe thấy lời này đều chột dạ quay mặt đi, không nói gì.
Khúc Diên Nghị bất mãn nhìn bọn họ, nhưng vẫn vươn tay ra cản Khúc Nguyên Vũ lại.
“Ông nội, không cần để ý đến bọn họ, cháu muốn xem xem, Khúc Chấn Sơ có thể nói ra những lời gì.”
Bọn họ lần lượt ngồi xuống bàn họp.
Khúc Chấn Sơ nghe những lời Khúc Diên Nghị nói ban nãy cũng không tức giận, anh nói: “Nếu đã như vậy thì bắt đầu thôi.”
“Tuy Khúc thị là sản nghiệp gia tộc, nhưng là một công ty niêm yết, đây không phải sản nghiệp của riêng Khúc thị.”
Nói được một nửa, Khúc Nguyên Vũ “hừ” một tiếng.
Khúc Chấn Sơ không để ý đến ông ta, nói tiếp: “Bây giờ tôi gọi mọi người đến đây cũng chỉ vì một chuyện.”
“Bây giờ tình hình của Khúc thị mọi người cũng đã thấy rồi, trước mặt mấy người chỉ có hai con đường, một là sáp nhập với tập đoàn M.I.”
“Không thể nào!” Mới nói đến đây, Khúc Nguyên Vũ đã hét lên.
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Cách thứ hai, chính là tuyên bố phá sản, đến lúc đó tôi sẽ chia nhỏ Khúc thị ra để đấu giá như công ty nhà họ Khúc trước kia, Khúc thị sẽ không còn tồn tại nữa.”
Mọi người đều biết trước đó Khúc Chấn Sơ đã chia nhỏ những công ty con kia rồi đem bán không để lại chút nào, lúc này nghe vậy thì ai cũng do dự.
Đối với cổ đông mà nói, cho dù công ty đổi chủ thì lợi ích của bọn họ cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng nếu như công ty không còn nữa vậy thì sẽ thật sự không còn gì cả.
Khúc Chấn Sơ cũng nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ, cười nói: “Tôi chọn cách đầu.”
Khúc Nguyên Vũ là người đầu tiên phản đối, ông ta vỗ bàn.
“Cậu nói cách đầu thì là cách đầu sao? Tôi nói cậu nghe, cho dù công ty có phá sản thì cũng không thể nào vào tay cậu được!”
Khúc Chấn Sơ nhàn nhạt nói: “Lần này tôi đến đây không phải để thương lượng với mấy người, mà là để thông báo cho mấy người biết.”
“Bắt đầu từ hôm nay, Khúc thị sẽ trở thành một trong những công ty con dưới danh nghĩa tập đoàn M.I.”
“Đợi đã!”
Khúc Nguyên Vũ ngắt lời anh.
“Cậu không có quyền làm như vậy!”
“Tôi có.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, Chiết Lam đứng phía sau anh bước lên, phát tài liệu trong tay cho mọi người.
“Đây là số cổ phần mà tổng giám đốc Khúc thu mua của Khúc thị.”
Khúc Nguyên Vũ nhìn số tài liệu trên bàn, không động tay vào.
Mấy cổ đông nhận lấy đọc, lập tức biến sắc.
“52% cổ phần! Sao cậu có thể làm được!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Khúc Nguyên Vũ lập tức thay đổi.
“Sao có thể? Rõ ràng chúng ta có 70% cổ phần cơ mà!”
Khúc Chấn Sơ nhìn ông ta, cười giải thích: “Khúc Kiều để lại cho mẹ tôi 5% cổ phần, thêm 10% của tôi nữa là tôi có 15% cổ phần trong tay. Hiện giờ toàn bộ những cổ phần lẻ tẻ bên ngoài đều đã bị tôi thu mua.”
Khúc Nguyên Vũ nghe thấy lời này thì tức giận trợn trừng mắt.
“Khúc Kiều! Cái đồ ngu này!”