Người trong video nhìn An Diệc Diệp, do dự một hồi.
“Trong hoạt động lần này, phương án trung tâm thương mại mới sắp xây xong bây giờ có hai lựa chọn. Một là thành lập phòng đấu giá, cái còn lại là làm phòng nghỉ ngơi VIP, chúng tôi vẫn chưa quyết định nên chọn dùng cái nào.”
Nói xong, bảy tám cặp mắt nhìn chằm chằm cô, đang chờ câu trả lời của cô.
An Diệc Diệp khẩn trương quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ một cái.
Cô liếʍ một, lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi.
Xung quanh hết sức yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn cô.
Nếu như phòng đấu giá, không gì khó hơn bằng phân chia thị trường.
Bây giờ trong ngoài nước đã có không ít phòng đấu giá cao cấp, những cái này có lịch sử lâu đời, cái có chính là nhân tài mới nổi, thị trường căn bản đã sắp bão hòa.
Dưới tình huống như vậy, muốn thiết kế mới một phòng đấu giá, tương đương với việc chen vào thị trường đấu giá trên căn bản đã bão hòa.
Đối với tập đoàn M. I trên toàn cầu mà nói đều có sức ảnh hưởng cực lớn, sau lưng cũng không ít người đang nhìn nhất cử nhất động của bọn họ.
Nếu như phòng đấu giá lần này thất bại, sẽ trở thành trò cười cho không ít người.
Hơn nữa điểm khó khăn nhất đối với phòng đấu giá, chính là tính chân thực của việc giám định vật bán.
Nếu như trong đấu giá xuất hiện một món hàng giả, liền có thể khiến cho cả phòng đấu giá thậm chí còn có tập đoàn M. I rơi vào nguy cơ.
Tay của Khúc Chấn Sơ ôm ngang hông.
“Tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời của cô.”
An Diệc Diệp không biết tại sao Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên đề ra yêu cầu như vậy.
Cô nhìn những người trên màn hình, chậm rãi mở miệng.
“Tôi cảm thấy... Phòng đấu giá tốt hơn một chút.”
“Tại sao?” Khúc Chấn Sơ nói.
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Trung tâm thương mại mới có hai mươi tầng, nếu như đem phòng nghỉ ngơi đặt ở tầng trên cùng, khách mệt mỏi, còn phải trải qua đường dài như vậy mới có thể ngồi xuống... không tốt lắm.”
Người trong phòng họp cũng cau mày lên.
An Diệc Diệp khẩn trương dừng lại, người ngồi đầu máy tính bên kia, một người bất kì trong đó, cũng có thể hô mưa gọi gió trên thương trường.
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi nhếch lên độ cong.
“Tiếp tục.”
An Diệc Diệp không thể làm gì khác hơn là nói tiếp.
“Phòng đấu giá, có thể nâng cấp toàn bộ trung tâm thương mại, mời một chuyên gia đến, sau khi kiểm tra mỗi một món món đồ đấu giá cẩn thận, liền có thể bắt đầu.”
Vừa nói xong, trong phòng họp có người đặt câu hỏi: “Phòng nghỉ ngơi thì sao?”
“Mỗi một tầng bố trí một phòng ăn, lúc nghỉ ngơi, còn có thể dùng cơm. Như vậy, là có thể để cho khách tiện dùng cơm, đủ sức khỏe và cơ sở vật vật chất có thể để cho các cô ấy cả ngày đều ở lại trung tâm thương mại.”
Trong phòng họp nhất thời yên tĩnh lại, bắt đầu suy tính đề nghị của An Diệc Diệp.
Độ cong ở khóe miệng Khúc Chấn Sơ dần dần càng sâu, ánh mắt chúm chím nhìn người trong phòng họp người.
“Còn có vấn đề gì không?”
Mấy vị giám đốc trong phòng họp nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Đây đúng là một ý kiến hay.”
“Nếu như vậy, các cô gái thích mua sắm nhất định sẽ hết sức vui vẻ.”
“Đã như vậy, theo như lời vợ tôi mà làm đi.”
“Vâng, Tổng Giám đốc Khúc.”
Dừng video, không còn những ánh mắt đâm chọt người đó, An Diệc Diệp cuối cùng mới thả lỏng được.
“Đã được chưa?”
Khúc Chấn Sơ lại không buông cô ra.
“Tôi không nghĩ tới, cô sẽ nghĩ ra đề nghị như vậy.”
“Ý nghĩ này, anh hẳn đã sớm nghĩ tới.”
Vừa rồi lúc cô nói ra ý nghĩ này, phản ứng của Khúc Chấn Sơ không có một chút kinh ngạc, hiển nhiên đã biết tới cách này.
Khúc Chấn Sơ buông lỏng eo cô.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn An Diệc Diệp từ từ trở lại vị trí của mình, ánh mắt càng u ám.
Dựa theo tài liệu điều tra trước đó, con gái độc nhất của nhà họ Tiêu, đối với việc quản lý và học tập không có thành tựu gì.