An Diệc Diệp lật dây chuyền trong tay nhìn một chút.
Mặt dây chuyền rỗng màu bạc khắc hình trái tim, chỗ để mở ra bị móc lại, mở không ra.
Cô nhìn cánh cửa Khúc Chấn Sơ đã đóng lại, đem dây chuyền cẩn thận cất vào, xoay người chạy về phòng.
Trong phòng không có dụng cụ gì, An Diệc Diệp lại ra khỏi cửa, tìm quản gia lấy cái hộp dụng cụ sửa chữa văn vật, ngồi ở trước bàn, cẩn thận kiểm tra dây chuyền.
Ước mơ của cô là trở thành một nhà phục hồi văn vật, nhưng trước kia cũng chưa từng học tập bài bản, đều là tự mình học ở trên mạng.
Nếu như không phải bị đưa tới nơi này, bây giờ cô có thể đã vào một trường đại học học chuyên ngành giám định và phục hồi văn vật...
Nhưng bây giờ, chắc hẳn đã bỏ qua thời gian học tập rồi phải không?
Động tác trong tay An Diệc Diệp từ từ dừng lại, ép buộc phải nhịn những chua xót trong mắt lại.
Ngày hôm sau, quản gia mới đưa hộp dụng cụ tới.
“Ông chủ nói, cô có thể sử dụng phòng làm việc ở lầu hai.”
An Diệc Diệp nhìn thử cái hộp dụng cụ cực to trong tay, dụng cụ bên trong đều đủ cả.
“Lầu hai?”
“Đúng vậy.”
An Diệc Diệp nhìn xung quanh một chút, nơi này là phòng của Khúc Chấn Sơ, nhưng trừ ngày thứ nhất ra, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa từng trở lại.
Phòng ngủ chung quy không phải nơi làm việc.
An Diệc Diệp thu dây chuyền lại, ôm hộp dụng cụ lên lầu hai.
Lần trước cô không cẩn thận té xuống từ trên cầu thang, cô vô cùng cẩn thận.
Lên lầu, quẹo trái, phòng ở lầu hai rất nhiều, quản gia lại không nói cho cô phòng cụ thể.
Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ mở cửa tạo ra một kẽ hở, nhìn vào bên trong.
Trong phòng làm việc lớn như vậy, có một người nghiêng người về phía cô, đang cúi đầu làm việc.
Là Khúc Chấn Sơ?
An Diệc Diệp do dự một chút, đối phương quay đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua cửa.
“Cô đang làm gì vậy?”
An Diệc Diệp do dự một chút, muốn lặng lẽ đi ra ngoài.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Vào đây.”
Cô không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa ra, ôm hộp dụng cụ đứng ở cửa.
“Quản gia nói, tôi có thể đến đây làm …”
Khúc Chấn Sơ nheo mắt lại nhìn cô.
Anh quả thật bảo quản gia nói với Tiêu Nhĩ Giai, có thể để cô ấy sử dụng phòng làm việc ở lầu hai, chỉ có điều lầu hai tổng cộng có hai phòng làm việc, ý của anh là để cho Tiêu Nhĩ Giai dùng phòng làm việc còn lại.
Cô cố ý tới đây sao?
An Diệc Diệp bị ánh mắt anh nhìn làm cho khϊếp sợ cúi đầu xuống, có chút mất tự nhiên đứng tại chỗ.
Anh tại sao phải nhìn cô như vậy?
Người bảo tới phòng làm việc không phải chính là anh sao?
Khúc Chấn Sơ nhìn cô một hồi, đưa tay ấn điện thoại trên bàn.
“Đưa một cái bàn đọc sách vào đây.”
Nói xong, anh mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn An Diệc Diệp.
“Qua đây.”
An Diệc Diệp khẩn trương liếʍ môi một cái, hơi do dự.
Đôi môi vốn trơn bóng trở nên đỏ thẫm, ánh mắt Khúc Chấn Sơ trở nên u ám mấy phần.
An Diệc Diệp không nhận ra, còn tưởng rằng anh tức giận, vội vàng ôm hộp dụng cụ tới.
“Ngài Khúc.”
Khuôn mặt mịn màng trơn bóng như trứng gà bóc, trắng nõn, lộ ra vẻ sáng bóng, gò má ửng đỏ, một đôi mắt mèo tròn trịa được khảm trên gương mặt tinh xảo.
Khúc Chấn Sơ đưa tay ra, đặt trên mái tóc xoăn rối bù sau lưng cô.
Tay theo phần lưng trượt xuống, dừng lại ngang hông, hơi dùng lực, An Diệc Diệp liền mất khống chế nhào về phía trước ngã xuống trên người anh.
“Anh muốn làm gì... ưʍ...”
Vừa mới mở miệng, môi liền được phủ kín.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám lạnh lẽo, một tay giữ eo cô, một tay giữ cằm cô cố định.
Ngậm lấy đôi môi đỏ thẫm kia.