Dương Du rời đi một tuần, ngày cũng khôi phục lại bình thường, đã không còn Dương Du để cãi nhau, cũng không có ai đột nhiên xông vào phòng lúc mình và Cung Lăng làm loại chuyện xấu hổ kia, lúc đầu Hạ An thật sự có chút không quen.
Lại qua vài ngày, Hạ An có cảm giác Cung Lăng lại bắt đầu bận rộn,
nhưng không phải ở nhà, mà là ở bên ngoài, mỗi ngày đều rất khuya mới trở về, có đôi khi bộ dáng còn có chút say say, Hạ An bắt đầu nghi ngờ, hỏi Cung Lăng, mặt anh cũng không chút thay đổi nói: “Anh mệt, ngủ.” Sau đó đắp chăn nằm lên giường. Hạ An mặt nhăn mày nhíu, mấy ngày nay Cung Lăng quá lãnh đạm với cậu, hơn nữa, tổng cộng những gì anh nói với cậu cũng không quá mười lăm câu. Chẳng lẽ đã chán mình rồi? Cho nên mới ra ngoài tìm thú vui, không phải anh ấy muốn chia tay với mình chứ? Có phải anh ấy có niềm vui mới rồi hay không? Có phải hắn yêu người khác hay không? Hạ An khó chịu nhìn bóng lưng ngủ say của Cung Lăng mơ hồ đoán, trong lòng thật không dễ chịu. Cậu gọi điện thoại hỏi Tiêu Nhan, nhưng Tiêu Nhan chỉ cười khẽ nói: “Tiểu An, Lăng chẳng qua là đi ra ngoài xã giao thôi.”
Xã giao, xã giao, xã giao, này hai chữ cứ luôn quanh quẩn trong đầu Hạ An, thật sự sao. Chẳng lẽ mình thật sự không còn lực hấp dẫn với anh nữa, bồi tiếp xã giao, cũng sẽ là người khác, người đó nhất định thích anh, còn anh thì sao? Hạ An không dám nghĩ tới, thật sự không dám. Hạ An nhốt mình vào góc phòng, ngây ngốc ngẩn người một đêm.
Hôm sau, Hạ An tự giam mình ở trong phòng không đi ra ngoài, bởi vì sợ hãi đi ra ngoài sẽ nhìn thấy Cung Lăng, anh sẽ nói ra hai chữ chia tay với mình, hai chữ này quả thực chính là cơn ác mộng của Hạ An. Bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Hạ An mở cửa, nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh Cung Lăng. Hạ An cúi đầu cười khổ, thì ra, anh ấy cũng đã đi ra ngoài, căn bản không cần bản thân tự nhốt trong phòng làm gì, còn tưởng rằng anh sẽ mở cửa giải thích với mình, nhưng mà, không có a, anh đi ra ngoài, là đi gặp người nào đó. Người mới của an sao? Hạ An đứng tại chỗ, đau lòng chảy nước mắt.
Vào một ngày kia, đã tối rồi nhưng Cung Lăng vẫn chưa về, cả bàn thức ăn nóng cũng nguội lạnh, từ ấm thành lạnh, Hạ An ngồi trên ghế sa lon ôm một cái gối. Trong lòng thật sự lo lắng cho Cung Lăng, sao anh ấy vẫn chưa về? Hạ An nhìn đồng hồ treo trên tường, đã khuya mười hai giờ, cậu vẫn ngồi đợi tới hừng đông, nhưng mà Cung Lăng vẫn chưa về. Hạ An gọi điện thoại cho Cung Lăng, mấy lần đều không được, rốt cục có một lần, điện thoại được tiếp, là một giọng nữ xa lạ nhưng ngọt ngào: “A lô?”
Hạ An ngây ra một lúc, nói: “Cung Lăng đâu?”
“Lăng đang tắm rửa, cậu tìm Lăng có chuyện gì không, tôi sẽ chuyển lời giúp cậu.” Người phụ nữ thân mật nói, còn xưng hô là Lăng, trong ấn tượng của cậu, gọi anh là Lăng chỉ có Tiêu Nhan và Giản Thiên, ngoài hai người đó ra, thật sự không còn ai khác, nhưng lần này không thể nào là họ. Như vậy, chỉ có... vị kia của Cung Lăng... người mới.
Hạ An hung hăng nhéo bàn tay một cái, cậu hốt ha hốt hoảng cúp điện thoại, di động trong tay rớt xuống, sau đó, Hạ An nghe thấy âm thanh nước mắt nhỏ xuống, Hạ An nhớ tới giọng nói của người phụ nữ kia, rất chói tai. Cậu im lặng rơi lệ, không phát ra một chút thanh âm nào, trái tim đau đớn không ngăn được, đau đến lục phủ ngũ tạng, đau đến mức ngay cả hít thở cũng thấy thống khổ, cũng không nhịn được nữa, cậu khóc nức nở, thân thể run lên, một ngày cậu không có ăn cơm, không biết có phải căn bệnh cũ mắc phải lúc bị ngược đãi ở nhà mợ hay không, hiện tại dạ dày cậu thực yếu ớt, hiện tại nơi đó rất đau, giống như là bị hỏa thiêu, nhưng mà Hạ An lại không quan tâm tới dạ dày đang đau, bởi vì trái tim cậu càng đau hơn.
Cuối cùng, cậu gào khóc, giống như một đứa trẻ không biết phải làm gì, bụng cũng đột nhiên đau nhức, Hạ An đưa tay ôm lấy vị trí dạ dày, nước mắt không ngừng chảy xuống, thậm chí cậu không thể phân rõ, rốt cuộc là đau chỗ nào. Nhất định là đau bụng, đau đều mức trái tim cũng đau theo. Hạ An nghĩ như vậy.
Cung Lăng từ trong phòng tắm đi ra, dùng khăn lau lau mái tóc ướt nước, nói: “Ai điện thoại tới?”
“Hiển thị là Hạ An, cậu ta muốn tìm Lăng.” Người phụ nữ ngồi trên giường anh, chi tiết nói, “Chính là cậu ta lại cúp điện thoại rất nhanh.”
Cung Lăng không có dừng động tác của mình lại, ngồi trước máy vi tính, ngón tay ở trên bàn phím chuyển động nhanh như chớp, nói: “Oh.”
Chờ Hạ An…tỉnh lại, cậu vẫn đang nằm trên ghế sa lon, duy trì bộ dáng giống tối hôm qua
khóc mệt nên ngủ mất, anh vẫn chưa về. Hạ An mất mát nghĩ. Dạ dày còn đau, cậu mặt nhăn mày nhíu, ngồi thẳng dậy cầm lấy chìa khóa, đi tới tiệm thuốc. Trên đường, Hạ An cầm chìa khóa trong lòng bàn tay, có lẽ, ngày mai lúc anh về, sẽ nói với mình hai chữ kia, sau đó sẽ yêu cầu mình rời khỏi chỗ đó, tiếp theo người phụ nữ xinh đẹp tối qua sẽ chuyển vào, sẽ lại Cung Lăng yêu thương, sủng ái. Thực hạnh phúc đi. Hạ An liều mạng khắc chế nước mắt của mình, không thể khóc nữa, nếu thật sự phải đến một ngày này, mình cũng cần mỉm cười chúc hai người họ hạnh phúc.
Không biết có phải thời tiết lạnh hay không, Hạ An mặc quần áo rất dày, nhưng vẫn cảm thấy được lạnh, rất lạnh, giống y như rơi xuống hầm băng. Cậu thất hồn lạc phách đi trên đường cái, trong đầu tất cả là những hình ảnh lúc cậu và Cung Lăng ở bên nhau, hạnh phúc, sao lại trôi qua nhanh như vậy?
Bài hát giáng sinh quen thuộc vang lên làm Hạ An chú ý, ngẩng đầu, mới nhìn rõ, trên đường có rất nhiều cửa hàng đem ông già Noel đặt ở cửa, phía trên cây thông Nô-en còn treo đèn nê ông, chợt lóe chợt lóe, đám trẻ con vui vẻ vây quanh chạy tới chạy lui. Hạ An dừng ở cửa của một cửa hàng, bên trong có một vài đôi tình nhân ngọt ngào, từng, Cung Lăng với cậu cũng từng như vậy, Hạ An lại khó chịu nghĩ, cậu đi vào.
Lúc Hạ An mang đồ đạc về nhà, Cung Lăng vẫn không có ở nhà. Hiện tại đã là chạng vạng, Hạ An đem đồ đạc bỏ xuống, lấy thuốc ra, bưng một ly nước, nuốt thuốc vào, sau đó cậu đứng tại chỗ…nhìn khắp nơi trong nhà, căn nhà này, chứa đựng đầy đủ những hình ảnh của cậu với Cung Lăng, hình như mỗi một nơi mỗi một tấc đều có Cung Lăng. Cậu yêu Cung Lăng, nhưng vậy thì sao, Cung Lăng đã muốn kết thúc rồi, anh không cần mình nữa rồi. Trái tim Hạ An giống như bị dao cắt, nhưng mà có làm sao đâu. Chỉ cần luôn luôn yêu anh, trái tim sẽ lại đau nhói. Nhưng mà cậu nguyện ý.
“Cung Lăng” Hạ An vùi người nằm trên ghế sa lon, nước mắt không tiếng động chảy ra, “Cung Lăng, em rất nhớ anh, anh trở về được không?”
Trước khi ngủ, Hạ An để một chiếc tất mà cậu mua được ngày hôm nay lên đầu giường, nhắm mắt, hai tay hợp lại, chân thành nói: “Tôi muốn Cung Lăng yêu thương, thiệt nhiều thiệt nhiều thiệt nhiều yêu thương.” Hiện giờ, thầm nghĩ muốn anh yêu thương. Không cần phải thiệt nhiều thiệt nhiều thiệt nhiều nữa, một chút thôi cũng tốt rồi, cậu cảm thấy, cậu chỉ có thể dựa vào yêu thương của Cung Lăng mà tiếp tục, cậu không thể rời khỏi Cung Lăng, bởi vì, toàn bộ thế giới của cậu đều là Cung Lăng,
Hạ An mở to mắt, thở dài một hơi, nghiêng người nằm trên giường, nhưng lại không thể ngủ được. Bởi vì hình ảnh của anh không chịu biến mất.
Nhưng cậu không nhìn thấy, một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở cửa.