Chương 8

Lúc hiệu quả của Ma Phí táng mà hắn dùng vẫn chưa tan.

Ta vung khăn tay nhỏ tiễn hắn rời đi ở ngoài ngàn dặm, trong lòng lẩm bẩm: Ngươi đừng có lại đây.

Nhưng mà, dường như luôn có một định luật flag ngược lại.

Bởi vì, ta, đã gặp lại Thẩm Nam Sơn!

Lần này, ta là bị người của Thẩm Nam Sơn cưỡng ép trói đưa đến.

Lúc đó ta vừa hay đang đi trên đường, đột nhiên có một chiếc xe dừng bên cạnh, một người đàn ông bán bánh mì lao tới.

A, không đúng, một người lái xe bánh mì!

Không đúng, thế giới này làm gì có xe bánh mì, là một người đánh ngựa!

Bọn họ bao vây ta lại.

Chuyện về sau chính là như này.

Ta bị Thẩm Nam Sơn trói lại, ở doanh trướng trong quân doanh của hắn, mắt lớn mắt nhỏ trợn lên nhìn hắn.

Ngươi có bị bệnh không?

Ta hướng về phía hắn hỏi một câu thành thật.

Mặt hắn không chút biểu cảm rồi nhìn ta: "Ngươi không phải Kiều Yên Nhi."

"Không phải ta đã nói với ngươi từ lâu là ta không phải rồi sao?!"

"Nhưng ta thích ngươi."

"?"

Kịch bản tiến triển kiểu thần tiên gì đây?

"Nhưng ta không thích ngươi." Ta lườm hắn một cái.

"Ngươi và nàng ta không giống nhau."

"Ta biết."

"Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý."

Ngươi cho ta một mảnh Hô Luân Bối Nhĩ đại thảo nguyên còn tạm được...

Thẩm Nam Sơn thấy ta không nói lời nào, bỗng nhiên mở một nụ cười tà mị.

Nếu như không phải năng lực có hạn, ta nhất định sẽ chụp hình hắn lại làm thành một biểu tượng cảm xúc.

"Phu nhân của ngươi đã chết." Ta nói ra mỗi câu mỗi chữ.

"Ta biết." Nét mặt của hắn không chút lay động.

"Kiều Yên Nhi vì sao lại rơi xuống nước?" Ta thẳng thắn hỏi hắn.

Hắn bỗng nhiên xoay mặt lại trừng mắt nhìn ta, trong mắt đầy sát khí mà ta không thể hiểu: "Nữ nhân kia điên rồi."

"Điên rồi?"

"Đúng rồi, điên rồi. Giống như một con chó điên vậy."

Ta nghĩ một chút, sợ rằng lúc đó Kiều Yên Nhi thật sự như ta đã nghĩ. Là đã bệnh nhiễm bệnh chó dại.

"Các người ném nàng ta vào nước?" Ta hỏi hắn.

"Nàng ta như muốn bổ nhào vào người Linh Nhi nên ta mới đẩy nàng ta ra."

Ta cười, thở dài một hơi, không nói gì cả.

Không biết ta đã trầm mặc bao lâu, bên ngoài đều đã náo loạn lên cả.

Thẩm Nam Sơn hét lên: "Náo loạn cái gì?"

Binh lính bên ngoài bẩm báo lại: "Có một nam nhân mặc y phục trắng, tay cầm kiếm, thân thủ rất cừ, đả thương rất nhiều huynh đệ chúng ta, bảo chúng ta phải giao người ra..."

"Ai?"

"Hứa Tiêu Hi!"

Còn chưa đợi binh lính bên ngoài trả lời, một tiếng bạo hống từ doanh trướng truyền đến.

Ta đã nghe ra... Bạch Dịch Thần.

Ta bị Thẩm Nam Sơn nắm lấy áo lôi ra khỏi doanh trướng, Bạch Dịch Thần bị một đám binh lính bao quanh, y phục trắng đã nhím lấy một chút máu tươi.

Thật ra... Lại có chút đẹp mắt...

"Thẩm Nam Sơn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Trong mắt Bạch Dịch Thần dường như muốn phun ra lửa.

Thẩm Nam Sơn không lấy làm hổ thẹn ngược lại còn nghĩ là rất vinh quang: "Ta đã bao nhiêu năm không nhìn thấy nhị công tử của Khải Bắc Hầu phủ cầm kiếm rồi

chứ?"

Ta:?

Đại huynh đệ còn có tính cách nhân vật này sao?

Ta nhất thời không biết là nên khen ngợi đại huynh đệ thâm tàng bất lộ, hay là nên mắng hắn ngu xuẩn nữa...

Nhưng mà nghĩ lại cũng thấy có lý... Nếu không, ta dựa vào cái gì mà cảm thấy Thẩm Nam Sơn cái người không ai bì nổi này, lại sẽ nhớ đến một tiểu ngự y tầm thường nhỏ bé ở Thái y viện chứ?

"Nữ nhân này, là phu nhân của ta." Thẩm Nam Sơn chậm rãi ôm cánh tay nhìn hắn.

Bạch Dịch Thần cắn môi, như muốn chửi bậy.

Ta mắng lên: "Thẩm Nam Sơn đầu óc ngươi có vấn đề à? Nói bao nhiêu lần, ta không phải Kiều Yên Nhi!"

"Huống hồ, lúc phản Quân tấn công thành, một"Kiều Yên Nhi" khác cũng đã chết." Ta nghĩ nghĩ, rồi lại nói bổ sung.

Thẩm Nam Sơn quả nhiên thật không bình thường, hắn nói: "Ta nói chính là ngươi, không phải Kiều Yên Nhi."

Mẹ ơi! Vậy ta phải cho ngươi một chưởng thôi nhỉ?

Thực tế chứng minh rằng, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc nói đạo lý với Thẩm Nam Sơn.

Sau khi ta nếm trái cảm giác nói đạo lý với Thẩm Nam Sơn hết nửa buổi, hắn rốt cục cũng không kiên nhẫn được nữa.

Lúc này đại huynh đệ đã kiệt sức rồi.

Ta nhìn thấy cung tiễn trong tay của Thẩm Nam Sơn.

Đại huynh đệ cũng đã nhìn thấy.

Hai ta đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên cả hai đều bật cười lên...

Đại huynh đệ môi giật giật, ta nhìn đã hiểu, hắn nói: "Ngươi sợ không?"

Ta lắc đầu.

Ta không sợ.

Nhưng mà ta đã nói nói dối.

Đại huynh đệ bị vô số mũi tên đâm vào người, lúc hắn ngã xuống trước mặt ta, bỗng nhiên ta cảm thấy rất sợ hãi.

Thẩm Nam Sơn cười tự đắc.

Nhưng bên tai ta chỉ nghe tiếng gió, toàn bộ thế giới trước mặt ta bỗng nhiên biến thành những động tác chậm.

Khóe môi của Đại huynh đệ là máu tươi chói mắt, nhưng ánh mắt của hắn vẫn sống chết nhìn ta, trong ánh mắt đó của có chút luyến tiếc.

Ta chợt nhớ tới buổi chiều ngày hôm đó, ta để đại huynh đệ làm trưởng công cho mình, hắn trêu ghẹo mà gọi ta "Lão bản nương" lập tức tới một người gọi hắn Bạch lão bản...

Ta đó giờ chưa từng nghĩ sẽ làm phu nhân tướng quân gì cả...

Ta cũng không quan tâm đại huynh đệ có phải là nhị công tử của… Bắc hầu phủ hay không.

Thứ ta muốn, chỉ là được làm "Lão bản nương" của Bảo An Đường.

...

Đại huynh đệ không khép hai mắt lại, hắn duỗi một cánh tay ra hướng về phía ta, nhưng lại không động đậy gì cả.

Ta đã thấy qua nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nhưng đến lúc bản thân tự mình trải nghiệm, lại đột nhiên không còn nước mắt.

......

Ta nhớ tới sau cái ngày Tương Quốc tự bị phản Quân đốt cháy, ta trốn ở trong mật đạo phía sau bức tượng Phật, khóc ướt hết nguyên cái ống tay áo của đại huynh đệ.

Bây giờ, người bên cạnh ta là Thẩm Nam Sơn, ta lại kiên cường đến mức không muốn để hắn thấy một giọt nước mắt của mình.

"Hắn chết rồi." Thẩm Nam Sơn ghé vào tai ta rồi nói.

Ta gật gật đầu, ta biết.

"Ngươi không thể trông cậy vào hắn rồi."

Ta không muốn tiếp lời của hắn, nói: "Ta muốn thay hắn khép mắt lại, ta không muốn hắn chết mà không nhắm mắt."

Thẩm Nam Sơn nghĩ rồi nghĩ, buông ta ra.

Ta cố gắng mỗi một bước đi đều thật vững vàng, không muốn bất kì ai nhìn ra chút sơ hở.

Ánh mắt Bạch Dịch Thần vẫn như thế, vẫn thủy quang liễm diễm.

Thật sự là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.

Ta quỳ gối trước người hắn, chậm rãi duỗi cánh tay ra, che lên đôi mắt hắn.

"Bạch Dịch Thần." Ta thì thào: "Ta không sợ."

Một cái tay khác, nhanh chóng và chuẩn xác rạch một đường trên cổ, ta có thể cảm nhận được có gì đó âm nóng như nước từ trên người mình phun ra...

Là thanh tiểu đao, tinh xảo nhưng lại vô cùng sắc bén.

....

Lúc Thẩm Nam Sơn chạy đến lôi đi, ta sống chết ôm lấy tay Bạch Dịch Thần không buông.

Chỉ đến khi ý thức ta bắt đầu tiêu tán, hắn cũng không hề thành công lôi được ta ra.

Người khác xuyên không sẽ được nam chính cực kỳ cưng chiều.

Cái kịch bản này của ta là như thế nào vậy chứ?

Không được, ta muốn đổi kịch bản...

"Bạn học, bạn học!"

Một trận rung lắc kịch liệt, làm cho ta không thể không mở mắt ra.

Ánh sáng chói mắt khiến ta trong phút chốc thất thần.

Ngồi đối diện ta hình như là một người con trai mặc sơ mi trắng, ta còn chưa nhìn thấy rõ mặt hắn.

Hắn thấy ta tỉnh lại, không kịp chờ đợi mà hỏi ta: "Ngươi gọi ta lớn tiếng như vậy làm gì?"

Ta: Hả?

"Vừa rồi không phải cậu liên tục gọi tên tôi sao? Bạch Dịch Thần, Bạch Dịch Thần, không tin cậu cứ hỏi bạn học bên cạnh xem."

Ta xoa xoa con mắt, rốt cục cũng thấy rõ ràng mặt của hắn... "Bạch Dịch Thần!"