Ta gầm thét: "Ngươi lại do dự như vậy thì nương tử và hài tử chưa ra đời của ngươi đều sẽ không giữ được.”
Bà đỡ dù cũng bị dọa cho phát sợ, nhưng vẫn là giúp đỡ thuyết phục:"Tam Thọ à, nàng ta nói không sai, còn dài dòng như vậy, Tống nương tử cùng tiểu hài nhi sẽ gặp nguy hiểm a!"
Nam nhân kia cũng không còn nói chuyện, chỉ là không ngừng khóc.
Ta vội vàng gọi đại huynh đệ, gọi vào đốt giúp ta một ngọn nến, giúp sản phụ kia dùng chút Ma phi táng.
Còn ta sẽ dùng ngọn nến đó để hơ qua một cây đao hình cánh chim.
Đại huynh đệ cho nàng ta uống xong chén thuốc liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói bên tai ta: "Ta tin ngươi."
Ân, ta cũng tin tưởng bản thân mình.
May mắn chính là… Ta đã thành công!
Đại tiểu tử trắng trắng mập mạp.
Không quan tâm quá trình thế nào, chung quy là mẫu tử hai người đều bình an.
Tống Tam Thọ vô cùng biết ơn ta.
Nhưng ta vẫn lo lắng sẽ gây ra nhiễm trùng.
Thế là mượn việc muốn giúp Tống nương tử kia loại bỏ hết máu dơ còn sót lại trong bụng, một ngày ba bữa đều chạy đến nhà của hắn.
Có điều có thể là do thuốc của đại huynh đệ rất tốt.
Cho đến ngày thứ mười sau khi đã mổ bụng nương tử của Tống Tam Thọ, nàng ta chưa từng có một chút biểu hiện nào của việc nhiễm trùng.
Đến tận lúc đó, trái tim của ta mới yên tâm trở lại.
Mọi thử đều kết thúc trong một đêm trời chạng vạng tối, ta cùng đại huynh đệ vẫn như cũ bưng lấy bát ngồi xổm trước cửa y quán dùng bữa.
Hắn hỏi ta, ngươi làm sao dám mổ bụng của nàng ta vậy?
Ta nói, không có gì là dám hay không, tình huống lúc đó, ta không dám cũng phải dám.
Hắn lại hỏi, ngươi làm sao lại nghĩ đến việc mổ bụng cứu tử chứ? Làm sao ngươi cam đoan nhất định sẽ không lỡ tay chứ?
Ta nói, có lẽ chuyện này đối với ngươi có lẽ là việc chưa từng nghe qua, nhưng nó đối với ta mà nói thì lại là chuyện đã lặp lại rất nhiều lần… Ta hoàn toàn có lòng tin với năng lực của mình.
"Đã lặp lại rất nhiều lần? Ngươi… Ngươi thích vui đùa mổ bụng người khác sao?"
"..."
Thật lâu sau đó, đại huynh đệ lùa xong ngụm cơm cuối cùng, nhai nhai, đột nhiên nói với ta: "Chỉ là, ta vẫn tin tưởng ngươi."
"Tin tưởng ta cái gì?"
"Tin tưởng ngươi, có thể làm được… Bất kể là chuyện gì."
Ta đột nhiên cảm thấy đầu mũi có chút hơi cay, trái tim lại ấm áp.
Lập tức vùi mặt vào trong chén, nhấp một hớp canh, ta nói: "Bạch Dịch Thần, về sau ta cũng không muốn phải làm ra việc mổ bụng người như vậy nữa."
"Tại vì sao?"
"Bởi vì, tại nơi đây, việc này là một chuyện hết sức nguy hiểm."
Lần này coi như là ta đã gặp may mắn.
"Được, không làm thì không làm." Đại huynh đệ đưa cái bát đến trước mặt ta: "Ầy, rửa chén đi, về sau ta phụ trách xem bệnh kiếm tiền, ngươi phụ trách nấu cơm trông tiệm."
Ta không dám nhìn hắn, tiếp qua bát đũa chạy như bay trốn vào sau bếp.
Nhưng ta lại không nghĩ tới, ta vì chuyện của Tống nương tử mà một tiếng thành danh.
Những người nghe danh mà đến rất nhanh đã muốn trèo lên cửa.
Và rồi cũng đưa đến một người mà ta không hề muốn gặp… Thẩm Nam Sơn.
Tình cảnh lúc đó lag như thế này…
Ta ngồi xổm trước cửa y quán ăn bún. (Đừng hỏi ta vì sao ta lại thích ăn đồ ăn bên ngoài phòng, vì thiết lập đã là dáng vẻ như vậy rồi) Bỗng nhiên cảm thấy có một bóng râm che phủ lấy mình.
Ta ngẩng đầu lên, đã có hai binh lính đứng trước mặt mình, họ từ trên cao nhìn xuống ta: “Ngươi chính là Hứa đại phu của Bảo An đường”
Ta nhai bún, trầm mặc mất ba giây…
"Không, ta là Bạch Tố Trinh ở dưới núi Thanh Thành, Hứa quan nhân nhà ta đã đến thôn Nam chữa bệnh rồi."
"Quan nhân?"
Bỗng nhiên một giọng nam rất quen tai từ phía sau hai người họ truyền tới: “Không phải quan nhân nhà ngươi là ta hay sao?"
"Là cái tên khốn kiếp nhà ngươi…”
Ta buộc miệng thốt ra, sau khi hai binh lính trước mặt rẽ về phía hai bên, ta đã lỡ cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Phía sau hai người đó đặt một cái cáng, người nằm trên đó, không phải là Thẩm Nam Sơn đó sao?
Chắc là kiếp trước ta đã lỡ bới gia tổ mộ phần của nhà Thẩm Nam Sơn? Ta đã trốn đến một tiểu thành nơi thưa thớt người như vậy rồi, mà vẫn bị hắn bắt được?
Thôi rồi thôi rồi, một nữ tử ở thế kỉ 21 như ta thua người không thua trận!
Thế là ta rất nhanh trở về biểu cảm bình thường, lại gắp cho mình một đũa cơm, làm ra vẻ nghi hoặc rồi hỏi hắn:"Ngươi là ai vậy? Lại còn gọi bừa, có tin quan nhân của ta trở về sẽ đánh gãy chân của ngươi không hả?"
"Kiều Yên Nhi!" Hắn gằn giọng.
Lúc này ta thật chẳng có chút cảm xúc nào… Mặc dù ta làm "Kiều Yên Nhi" hết mấy tháng, nhưng ta đã là Hứa Tiêu hi gần hai mươi ba năm!
Ta lạnh nhạt húp một ngụm canh, cau mày nhìn hắn.
Lúc này ta lại phát hiện ta một lần nữa lại đang đối diện với hắn, ta căn bản không còn lại chút cảm xúc phức tạp như tổn thương, uất hận, phẫn nộ như ban đầu nữa… Ta bây giờ, chỉ muốn ăn hết chén… trên tay.
Hắn cũng sửng sốt, trong ánh mắt cũng hiện lên một sự thắc mắc và hoài nghi
Hắn cứ như vậy, trợn mắt nhìn ta ăn hết bát bún.
Ta còn ợ lên một cái, đang muốn đứng lên, đầu ngõ đột nhiên vang lên một tiếng bạo hống: "A! Hứa Tiểu Hi ngươi chó thật a! Lén ăn vụng bún mà không nói ta nghe!"
Ta nhìn sang, Bạch Dịch Thần sau lưng mang một hòm thuốc, dùng tốc độ như chạy trăm mét xông về phía ta
Ta híp mắt nhìn về hướng Thẩm Nam Sơn đang giương giương cái cằm: "Nhìn thấy chưa? quan nhân Nhà ta trở về rồi đấy."
Lúc Bạch Dịch Thần đến trước mặt ta, vừa hay dối mắt với Thẩm Nam Sơn, cứ như vậy hai bên sững sờ ngay lập tức. Ta bị kẹp ở giữa nhìn chằm chằm hai người họ, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, chợt nhớ tới một ca khúc…
Bài hát kia hát thế nào nhỉ?
Ta mang bgm lên bổ não một chút, lập tức lên tiếng ngăn cản hai người bọn họ tiếp tục đối mắt.
"Quan nhân!" Ta hoàn lấy một cánh tay của Bạch Dịch Thần, dẹo giọng nói với hắn: "Người này dường như đến tìm chàng."
Bạch Dịch Thần:?
Run run rẩy rẩy đáp lại lời ta: "A?"
Ta lén bấm một cái phía sau lưng hắn.
Hắn đột nhiên phúc chí tâm linh, đưa tay tới choàng lấy vai của ta:"Nương tử, vị công tử này nếu là đến để xem bệnh, chúng ta cũng đừng nên để hắn nằm ngoài cửa… Không sẽ chiếm chỗ mất."
Ta gật gật đầu: "Được thôi quan nhân."
Thế là hai người bọn ta kề vai sát cánh bước vào y quán, cứ như một cặp phu tử đang trở về nhà.
Ta nghe phía sau vang lên tiếng bóp tay rốp rốp.
Mặc dù có chút bận tâm, nhưng ta không muốn để ý đến Thẩm Nam Sơn một chút nào.
Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, ta vẫn nên để đại huynh đệ xem bệnh giúp hắn.
Lần này có thể là khoảng thời gian đáng xấu hổ nhất trong sự nghiệp của Thẩm Nam Sơn rồi?
Một mũi tên xuyên qua bắp chân phải của hắn ta, và còn có những ngạnh nhỏ bắn vào đầu đến toàn thân… Phát minh ra loại tiễn này nếu không phải là một thiên tài cô độc thì chắc chắn là một tên biếи ŧɦái chết tiệt.
Biểu cảm của ta lúc đó là… Cố gắng nhịn cười! Nhưng có vẻ như cái miệng của ta vào lúc đó như đang bán đứng ta vậy.
Thẩm Nam Sơn quét mắt qua nhìn ta: "Rất buồn cười sao?”
"Không phải, ta nhớ đến một chuyện vui thôi." Ta đè nén khóe miệng đang điên cuồng giương lên của mình xuống.
"Có chuyện gì vui mừng chứ?"
Lão sư không dạy ngươi việc làm người thì không được quá tò mò hay sao?
Nhưng ta nào dám nói là do nhìn thấy hắn ta chật vật như vậy mới buồn cười?
Ta phải giả vờ bình tĩnh trả lời hắn ta: “Bữa trưa hôm nay ăn ta vẫn chưa trả tiền.” Thần Nam Sơn:?
Bạch Dịch Thần:…
Thẩm Nam Sơn đã muốn đâm chết ta bằng cách lấy kiếm của những binh lính bên cạnh hắn ta.
May mắn thay, ta đã thay đổi sắc mặt trong một giây sau đó, như thể lúc nảy cười đến mức cái eo không đứng thẳng được căn bản không phải là ta.
Bạch Dịch Thần kiểm tra vết thương của hắn, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm nghị.
Tôi ở bên cạnh dọa hắn ta: "Ôi chao, ai ai, huynh đệ, như thế này ngươi phải cưa chân rồi."
"Cắt bỏ?" Thẩm Nam Sơn nghi hoặc: "Là có ý gì?"
"Chính là cưa chân cho ngươi đấy." Ta lời ít mà ý nhiều.