Chương 8: Anh trai thỏi kèn cưỡi ngựa

Chu Thanh Thạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên chiếc giường của hai người, da thịt màu lúa mì đã bị Lục Kim An chà đạp tràn đầy dấu hôn và chỉ ấn xanh xanh tím tím, hai chân của anh dang rộng, bất lực nằm trên giường, trên chiếc bụng phẳng lì tất cả đều là nước tinh của anh, tiểu huyệt đỏ chói đằng sau mở ra, chậm rãi chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, cả người đều lộ ra daʍ mỹ không thôi.

Lục Kim An đi lấy nước giúp Chu Thanh Thạch tắm rửa, đổi ga giường sạch sẽ sau đó ôm Chu Thanh Thạch nằm trên giường.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng ô tô ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng Lục Kim An căn bản không muốn ngủ, cậu chống tay híp mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Chu Thanh Thạch, chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về Chu Thanh Thạch, mùi vị kia khiến Lục Kim An cảm thấy thoải mái.

Cậu nhìn một chút rồi hồi tưởng đến cảnh tượng daʍ mỹ cách đây không lâu, lỗ tai mất tự nhiên đỏ lên. Lục Kim An hài lòng ôm lấy Chu Thanh Thạch, miệng nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn thành kính.

Cậu cảm thấy kiếp trước khẳng định đã tích góp vô số công đức, mới có thể để Chu Thanh Thạch xuất hiện khi cậu như chó lang thang đáng thương nghèo túng, cậu còn nhớ rõ Chu Thanh Thạch dịu dàng chăm sóc mình như thế nào, đồng thời cũng nhớ kỹ dáng vẻ Chu Thanh Thạch xù lông táo bạo và tức giận như mèo, còn nhớ rõ dáng vẻ mỗi lần Chu Thanh Thạch cười với cậu.

"Anh ơi, em yêu anh."

Từng đợt sóng ấm từ trong lòng trào ra, Lục Kim An cảm thấy ngọt ngào như uống mật, không ai biết, trong đầu cậu đã nghĩ sâu tính kỹ, trong lúc thổ lộ với Chu Thanh Thạch trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim luôn treo trên treo, phía sau lưng cũng căng chặt, tất cả hành vi và ngôn từ đều vô ý không thể khống chế, nhưng ngay khi Chu Thanh Thạch nói ra câu "đồng ý", nội tâm của cậu vui mừng khôn siết, cậu nghĩ có lẽ cả một đời sẽ nhớ mãi ánh mắt kiên định của anh nhìn cậu.

Đồng hồ báo thức sinh lý buổi sáng của Chu Thanh Thạch đánh thức anh dậy khi trời vừa sáng, anh hơi cử động thân thể, cảm nhận được một trận đau nhức như bị xe tải ép chạy qua toàn thân, hai hạt tiểu hồng đậu trước ngực khẽ động ma sát với chăn mền cũng đau, cửa huyệt bí ẩn sau lưng vì được thoa thuốc cũng không đau mấy, chỉ là có loại cảm giác quỷ dị không khép lại được.

Anh quay đầu nhìn Lục Kim An đang ngủ say sưa, trong lòng thoáng qua vô số câu mắng thô tục, tiểu tử này che giấu cũng quá tốt rồi, sao lúc trước anh cũng không nhìn ra chút mánh khóe nào, đều do anh hôm qua nhất thời mềm lòng đáp ứng sẽ ở bên Lục Kim An, bây giờ bị giày vò eo đau chân mỏi tựa như vừa bị đánh.

Nghĩ đến việc bị Lục Kim An nhỏ hơn mình tám tuổi đè trên giường khi dễ như thế, Chu Thanh Thạch đứng lên nhìn Lục Kim An đang ngủ say, anh cảm thấy mình cần phải trọng chấn hùng phong, để thằng nhóc Lục Kim An này biết ai mới là lão đại lợi hại nhất!

Đưa tay kéo quần ngủ của Lục Kim An xuống, móc dươиɠ ѵậŧ thần bột (*cứng buổi sáng) bên trong ra cầm trong tay.

"Hic...... Trước kia sao không phát hiện nó lớn như thế."

Dươиɠ ѵậŧ đã sớm giận dữ nhô cao, gân xanh dữ tợn quấn quanh trục, qυყ đầυ bên trên lớn như quả trứng gà, Chu Thanh Thạch nhìn thấy mà giật mình, vật lớn như thế thật có thể cắm vào chỗ của anh sao?

Đỉnh mã nhãn hơi mở ra chảy dịch, Chu Thanh Thạch cười xấu xa, lè lưỡi liếʍ ở trên đỉnh, dùng đầu lưỡi ngoắc ngoắc trong hang nhỏ, liếʍ láp sạch sẽ chất lỏng bên trên, hai tay nhẹ nhàng nắm trứng không ngừng xoa nắn.

Qυყ đầυ bị môi lưỡi ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại khiến Lục Kim An trong lúc ngủ mơ nhịn không được nhún nhún phần hông, mã nhãn bị đầu lưỡi luồng vào, nhảy loạn bên trong như muốn hút hết tinh chất cô đặc bên trong côn ŧᏂịŧ.

Chu Thanh Thạch đang lung tung châm lửa nhìn l*иg ngực chập trùng của Lục Kim An, nghĩ đến đêm qua Lục Kim An giống như chưa dứt sữa cắn ngực của mình không thả, ngón tay luồng vào trong áo ngủ của cậu, thuận theo vòng eo đi lên mò đến bộ ngực của Lục Kim An, sau đó nhu hòa xoa nắn bộ ngực của cậu, ngón tay thỉnh thoảng vuốt ve núʍ ѵú.

Nam nhân tinh xảo lạnh lùng trong giấc mộng hơi nhíu mày, trên mặt trắng nõn không còn thần sắc bình tĩnh như trước, gương mặt cậu ửng đỏ, trên chóp mũi tiết ra từng tia từng tia mồ hôi, trên khuôn mặt ý xuân như thủy triều dâng lên, miệng hồng nhuận hé mở thở dốc, Chu Thanh Thạch vừa nhìn thấy tim đập thình thịch, mẹ nó trước kia sao không phát hiện em trai của anh thế mà còn có vốn liếng hại nước hại dân.

Côn ŧᏂịŧ to dài màu hồng nhạt bị Chu Thanh Thạch có ý đồ xấu hé miệng ngậm lấy, động đầu để dươиɠ ѵậŧ phấn nộn của em trai ra vào môi mỏng đỏ thắm của mình, một tay xoa nắn đầṳ ѵú cứng rắn như hòn đá nhỏ của em trai, một tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của em trai tận tâm tận lực liếʍ láp gốc rễ.

Nhìn thấy vẻ mặt Lục Kim An ngày thường có chút lãnh đạm tinh xảo nay xuất hiện vẻ dâʍ đãиɠ như thế, toàn thân Chu Thanh Thạch hưng phấn vô cùng, phía dưới cũng dần dần cứng rắn.

"Anh?"

Lục Kim An còn tưởng rằng mình lại gặp mộng xuân, ánh mắt mê mang nhìn đầu xù giữa háng không dám tin, trước ngực cũng truyền đến kɧoáı ©ảʍ nhàn nhạt, thẳng đến khi Chu Thanh Thạch dưới háng nghẹn họng cậu mới nhận ra thật sự là hiện thực, nhịn không được túm lấy mái tóc mềm mại của anh trai duỗi thẳng eo bắt đầu thao miệng anh trai của mình.

"Ưʍ......"

Côn ŧᏂịŧ thật sự là quá to dài, mỗi một lần đều đâm mạnh vào cổ họng Chu Thanh Thạch, khiến anh không tự chủ được sinh ra cảm giác muốn nôn mửa, yết hầu không ngừng lăn lộn, nhưng lăn lộn bên trong chăm chú bóp chặt cây gậy phấn nộn của em trai, không ngừng cho Lục Kim An kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Qυყ đầυ thịt mềm một mực chôn bên trong cổ họng mềm mại mà ma sát, nơi chặt chẽ tới cực điểm lại có khả năng co dãn kinh người, bàn tay Chu Thanh Thạch nắm lấy thân trụ nhào nặn, ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ khiến Lục Kim An nhịn không được thao làm càng thêm mãnh liệt.

Rất nhanh Chu Thanh Thạch đã có chút không chịu nổi, hô hấp khó khăn trong lòng hối hận vừa sáng sớm trêu chọc Lục Kim An làm chi, qυყ đầυ mượt mà sung mãn một mực cắm ở trong cổ họng, anh cảm thấy mình dần dần không thể thở nổi, ngực từng đợt khó chịu, trước mắt cũng bắt đầu biến thành màu đen, hai mắt trắng dã, nước mắt nước bọt không tự chủ được chảy xuống.

Khoang miệng vô cùng chặt chẽ nóng bỏng chăm chú hút lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, Lục Kim An cắn môi nâng cao thắt lưng trực tiếp bắn ra, ngay trước lúc xuất tinh, Lục Kim An rút côn ŧᏂịŧ trong miệng anh trai ra, nhắm ngay mặt của anh tinh quan mở rộng, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh như sữa bò bắn ra, bắn toàn bộ lên trên mặt anh trai, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng không ngừng bắn lên trên mặt của anh, trên tóc, trên môi, còn có một số tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy theo cằm đi xuống.

Chu Thanh Thạch bình phục cảm giác ngạt thở mang đến, vô thức liếʍ liếʍ khóe miệng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ liếʍ vào.

Côn ŧᏂịŧ vừa bắn xong Lục Kim An liền nhìn thấy một màn này trong nháy mắt lại nhổng lên cao cao, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Anh, có phải là hôm qua vẫn chưa bị thao đủ, sáng sớm đã phát tao."

Chu Thanh Thạch ho khan mấy lần, khóe mắt còn vương nước mắt sinh lý do qυყ đầυ ngăn trong cổ họng ép ra, anh trực tiếp tát thẳng vào dươиɠ ѵậŧ sinh long hoạt hổ trước mặt.

"Em còn không biết xấu hổ mà nói, mông cũng sắp bị em làm nát."

Cảm giác đau xen lẫn kɧoáı ©ảʍ khiến Lục Kim An hít sâu một hơi, "Hô...... Chậm một chút, làm hỏng thì tính phúc sau này sẽ không còn nữa."

Ăn gậy thịt trong miệng lâu như vậy, Chu Thanh Thạch nhớ lại kɧoáı ©ảʍ tột độ tối hôm qua, cũng cảm thấy phía sau của mình lại loáng thoáng nổi lên cảm giác trống rỗng, anh làm ra vẻ như không có việc gì tự mình đỡ côn ŧᏂịŧ nhổng lên thật cao của Lục Kim An, dưới mông nuốt trọn côn ŧᏂịŧ, cảm giác chướng bụng quen thuộc khiến có chút khó chịu nhíu mày.

"A...... Anh......"

Lục Kim An trợn mắt hốc mồm nhìn xem anh trai cứ như vậy cưỡi lên trên người mình, côn ŧᏂịŧ được khôi phục một đêm lần nữa tiến vào nhục huyệt chặt chẽ, Lục Kim An thoải mái không chịu nổi.

Cậu đưa tay đỡ lấy eo anh trai, mắt sáng như sao nhìn anh trai phóng đãng cưỡi trên người mình tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ, nhục thể và nhục thể kết hợp cố nhiên sẽ mang đến kɧoáı ©ảʍ, nhưng linh thể hợp nhất giao hoan càng có thể làm cho người vui vẻ, cùng anh trai nước sữa hòa nhau truyền đến một loại vui vẻ sâu trong linh hồn khiến Lục Kim An cơ hồ muốn mê say quên lối về.

"Ưʍ...... Anh mệt rồi... Em nhanh động một chút."

Chu Thanh Thạch còn chưa cưỡi được mấy lần thắt lưng đã không chịu nỗi nữa, xem ra kế hoạch trọng chấn hùng phong của anh hôm nay phải trì hoãn rồi, động tác vất vả như vậy vẫn nên để Lục Kim An tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng đến làm đi.

Lục Kim An đứng dậy, lật người trong lòng lại, sau đó nhéo nhéo eo lần nữa đυ. vào.

"Anh trai lại không được?"

Hai tay Chu Thanh Thạch gắt gao ôm chặt gối đầu, bị Lục Kim An thao làm không ngậm được miệng, phát ra tiếng rêи ɾỉ không ngớt.

"Ha ha... Ưʍ... Sảng khoái...... Còn không phải do em hôm qua...... A!"

Tuyến tiền liệt bên trong huyệt bị qυყ đầυ nặng nề cọ sát, kɧoáı ©ảʍ bén nhọn kéo dài trực tiếp bao phủ Chu Thanh Thạch.

"Ưʍ...... Anh, em muốn bắn."

Lục Kim An sắp bị kẹp không chịu nổi, nhanh chóng nâng cao eo mỗi một lần đều dùng sức thao nơi tao nhất bên trong huyệt, sau đó cùng Chu Thanh Thạch bắn ra.

"Hừ...... Tránh ra, nặng chết người rồi."

Chu Thanh một cước đá văng Lục Kim An khỏi người mình, nay Lục Kim An đã là bạn trai, vậy anh cũng sẽ không giống trước kia nuông chiều Lục Kim An như thể nuông chiều em trai, đương nhiên là làm những gì mình cảm thấy dễ chịu.

Không biết vì sao, Lục Kim An cảm nhận được một cảm giác gọi là "Nhổ huyệt vô tình".

"Anh ~"

Bên trong huyệt của Chu Thanh Thạch không ngừng ra tuôn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Kim An, sau một đêm hỗn tạp và sáng sớm mỏi mệt, nghe Lục Kim An ở bên tai tiếng làm nũng dần dần ngủ thϊếp đi.

Lục Kim An quay đầu nhìn Chu Thanh Thạch ngủ say, trên mặt còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn lên đã khô, cả người vô tội thuần khiết và dâʍ đãиɠ không thôi.