Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bánh Xe Nhân Quả

Quyển 4 - Chương 2: Nơi tận cùng của nỗi đau

« Chương TrướcChương Tiếp »
... Trên dương gian ...

Giờ làm việc của thầy Nam là từ mười giờ cho tới một giờ trưa, sau khi nghỉ ba tiếng thì thầy lại mở cửa từ bốn giờ cho tới tám giờ, nếu như hôm nào mà khách dâng lễ nhiều hay như cố nài nỉ thì thầy sẽ chiếu cố coi cho tới mười giờ tối. Chiều hôm đó, người người còn đang tấp nập đợi tới lượt mình coi bói thì một chiếc xe sáu chỗ hiên ngang đỗ lại dưới lòng đường, bước xuống là một người đàn ông khá to con, xăm trổ hết hai cánh tay. Người này đầu trọc lốc đeo vòng vàng với xích rất hổ báo cáo chồn. Theo sau ông ta là hai cô gái khá xinh xắn và một người nữa có vẻ như là đàn em. Người đàn ông xăm trổ này lững lững mở cửa bước vào nhà của thầy Nam, thầy Nam thấy người đàn ông này thì thầy mừng rỡ lắm, lập tức thầy ra lệnh cho người nhà đuổi cổ hết các khách đang coi bói. Sau đó riêng thầy Nam và người đàn ông này ngồi trước điện thờ nói chuyện, còn hai cố gái trẻ kia thì ngồi ngoài với đàn em. Người đàn ông xăm trổ này ngồi xuống cái ghê rút thuốc ra châm, thầy Nam thì chạy vô buồng tắm để rửa mặt mũi. Người đàn ông này nhả khói đáp:

- Thầy dạo này đóng tuồng có vẻ vất vả quá ha?

Thầy Nam bước ra ngoài, trên tay vẫn là cái khăn mặt đang lau cho khô, thầy nói:

- Hôm nay ông đến tim tôi là lại có hàng mới hả ông Tiến?

Người đàn ông này lúc này mới chỉ tay ra ngoài cửa nói:

- Có hai con nhỏ mới xin vào nghề, đưa đến để thầy làm phép đây.

Thầy Nam ngồi xuống cạnh ông Tiến, thầy ta thản nhiên làm điếu thuốc, thế rồi thầy Nam nhìn ra ngoài giọng nói bỗng nhiên khác hẳn không còn õng ẻo như lúc coi bói nữa:

- Chà chà ... nhìn ngon đó, được đấy...

Tiến nhìn thầy mỉm cười đáp:

- Thế thầy lấy giá bao nhiêu đây?

Thầy Nam mỉm cười đáp:

- Chỗ quen biết, vẫn như mọi khi thôi, bao giờ ông cần?

Tiến mỉm cười rút cái phong bì dầy cộp ra đặt lên bàn và nói:

- ứng thầy trước một nửa, thầy cố làm cho lẹ, tối nay chúng nó phải lên bar đón khách rồi.

Thầy Nam đưa tay với cái phòng bí đó, ông ta mỉm cười nói:

- xong ngay, có gì tầm bẩy giờ ông cho người đến đón chúng nó nhé.

Tiến gật đầu đứng lên cùng với thằng đàn em ra về, trước khi về tiến còn căn dặn hai cô gái kia là phải tuyệt đối nghe lời thầy Nam, nếu không thì hắn sẽ cho người xử cả hai.

Đợi sau khi mà Tiến và đồng bọn đã đi khỏi, lúc này thầy Nam mới gọi hai cố gái đó vô nhà. Thầy Nam bảo đệ tử đóng cửa lại, sau đó đích thần thầy ta đưa hai cô gái này lên tầng hai và vào phòng ngủ của mình. Thầy Nam mở tủ lấy ra hai bộ áo choàng tắm mầu vàng đưa cho cả hai người và nói rằng sau khi tắm xong thì mỗi người mặc một cái và quay lại vào buồng này. Ngoài ra thầy Nam còn dặn là từng người vào một, người nào vào sau thì cứ ngồi ngoài phòng chờ này. Trước khi hai cô gái vào phòng tắm, thầy Nam còn dặn kĩ càng rằng phải kì cọ thật kĩ vùиɠ ҡíи để còn tiện cho việc làm phép. Nghe lời cả hai cô gái tiến ra ngoài và lần lượt từng người một vào phòng tắm, còn thầy Nam ở trong phòng thì chuẩn bị đèn với hương trầm thật kĩ càng.

Thúy là người tắm xong trước, cô nhẹ nhàng khoác lên mình cái áo choàng tắm mỏng manh mầu vàng và gõ cửa phòng của thầy Nam. Thầy Nam từ trong phòng hô lớn:

- Vào đi.

Thúy nhẹ nhàng đẩy cửa vô, một làn khói mầu trắng đυ.c ùa ra ngoài, cô từ từ bước vào và đóng cửa phòng lại. Khắp phòng ngủ của thầy Nam chìm ngập trong khói trắng, bên cạnh đó là những ánh đèn đỏ mập mở. Thùy từ từ đưa mắt nhìn, cô có hơi rùng mình và cúi đầu mặt đỏ ửng khi nhìn thấy thầy Nam đang nằm trên giường không một mảnh vải che thân. Thầy Nam vỗ nhẹ lên giường nói:

- Lại đây.

Thúy từ từ tiến tới và ngồi xuống giường, thầy Nam lúc này mới trườn người tới hít hà một lượt từ tóc, cổ cho tới vai của Thúy. Đồng thời hai tay của thầy bắt đầu lần mò xuống dưới lớp áo mỏng manh, cả cơ thể của Thúy cứ thế khẽ run lên từng hồi, da gà của cô dựng đứng. Thầy Nam như hiểu ý, thầy khẽ thì thầm vào tai cô ta và nói:

- Đây là lần đầu của cô hả?

Thúy khẽ gật đầu, Hai tay thầy Nam cứ thế thỏa sức lần mò dưới áo của Thúy, thế rồi bất ngờ hai tay thầy Nam bóp mạnh hai trái nhũ hòa của Thúy khiến cô khẽ rùng mình. Thầy Nam nói:

- Cô yên tâm đi, rồi cô sẽ quen thôi. Sau khi ta làm phép, thì cô sẽ rất đông khách, tha hồ mà gặt hái.

Nói rồi hai tay thầy Nam hất tung chiếc áo của Thúy ra để lộ toàn cơ thể cô lõα ɭồ mà mơn mởn. Thúy có hơi ngượng ngùng, cô lấy tay che đi cặp ngực và vùиɠ ҡíи của mình. Thế nhưng mà thầy Nam đã gạt tay cô ra, thế rồi thầy Nam đè ngửa Thúy ra nằm trên giường dang chân dang tay ra.

Thầy Nam rướn người vớ lấy một cãi hũ gì đó ngay đầu giường, thầy ta mở nắm và thọc hai ngón tay vô. Thúy ngước mắt nhìn thì thấy đó là một thứ dịch lỏng mầu trắng trong bầy nhầy. Thầy Nam sau khi thọc hai ngón tay vô hũ, thế rồi miệng thầy ta lẩm nhẩm đọc một thứ gì đó, tức thì bỗng nhiên khói trong phòng như quấn lấy đầu hai ngón tay của thầy ta. Thầy Nam bắt đầu đưa hai ngón tay và vẽ lên trên mình Thúy những kí hiệu loằng ngoằng. Thầy Nam vừa bôi vừa đọc thần chú, thi thoảng thầy ta lại nhúng tay lại vô hũ để có thêm chất dịch kia. Thúy cố nằm im để thầy Nam làm phép mặc dù rất nhột, thềm vào đó điều khiến cô ta có phần sợ hãi đó là thứ dịch trong suốt kia bôi lên người Thúy xong thì lập tức biến thành mầu đen. Sau khi đã vẽ đủ kí tự nhằng nhịt lên người Thúy, cuối cùng thầy Nam nhúng hai ngón tay vào hũ, sau đó thầy ta đút hai ngón tay đó vào âʍ ɦộ của Thúy. Một cái cảm giác lạnh buốt sộc thẳng lên não khiến Thúy giật thọt người, hai tay cô ngay lập tức với tới như muốn chặn tay thầy Nam lại. Thầy Nam hằn giọng:

- Nằm yên!

Nghe cái câu quát đó thì ngay lập tức hai tay Thúy như lỏng ra, cô cố nằm đó mà chịu cái cảm giác lạnh buốt sộc lên não. Thúy nằm trên giường cố gồng người chịu đựng cái cảm giác buốt lạnh đó. Toàn cơ thể cô bỗng nhiên như mệt mỏi rã rời, và ngay khi cái cảm giác lạnh buốt như tan biến thì cũng là lúc mà Thúy nhận ra rằng thầy Nam đang giao hợp với mình.

Đúng bẩy giờ Tiến và đống bọn lại đưa xe tới đón Thúy và cô gái kia. Trước khi đi, Tiến hỏi thầy Nam:

- Thầy thỏa mãn chứ ạ?

Thầy Nam gật gù cười nói:

- Được... hàng ngon...

Tiến mỉm cười, hắn móc túi lấy ra một phòng bì tiến khác đưa cho thầy Nam. Xong xuôi, Tiến tạm biệt thầy Nam và lên lại chiếc xe ô tô sáu chỗ phóng đi mất.

... Dưới địa phủ ...

Cũng như bao lần khác, mỗi một lần cánh cửa địa phủ mở ra là lại có vô vàn vong hồn bị trói cổ còng tay lôi vào. Trong suốt quãng thời gian làm quỷ sai dưới này, có lẽ đây là lần đầu tiên mà bản thân tôi phải thừa nhận rằng số kẻ bị đầy đọa dưới địa ngục này là đông hơn bào giờ hết, đúng vậy đó, số lượng cứ càng ngày càng tăng lên. Những oan hồn tội đồ này được đưa đến trước mặt Diêm Vương, sau khi nghe đọc phán từ xong, những oan hồn này lại kêu khóc thảm thiết. Thế nhưng mặc cho những giọt nước mắt, những lời xám hối muộn mạng thắm thương đó, quỷ sai chúng tôi vẫn không thương tình mà kéo cổ lôi đi đánh mắng không ra một cái gì. Trong đợt này, địa phủ mới nhận thêm một số vong hồn kiếp trước khi còn sống làm xã hội đen, chuyên nghề đâm thuê chém mướn. Cho nên khi xuống đây, những kẻ này bị đọa thẳng vào địa ngục, phải chịu cảnh bị cắt da sẻo thịt, dao kiếm đâm chém liên tục. Tôi cùng với mấy quỷ sai khác được lệnh đưa những tên này xuống thẳng phòng cực hình. Sau khi bị xích tay xích chân vào thanh gỗ. Vong hồn này liên tục la lớn lên trong nước mắt:

- Xin ... xin các ngài mà ... tôi biết tội của mình rồi ... xin đừng mà ...

Mặc cho cái tiếng van xin thảm thiết xen lẫn vào những giọt nước mắt đó, thế nhưng tôi vẫn thản nhiên coi cái lò nung dao kiếm đang tỏa nhiệt nóng cháy da cháy thịt kia. Một quỷ sai khác được ra nhiệm vụ tra tấn cực hình cùng với tôi thì tiến tới bàn dụng cú. Quỷ sai này cầm lên một con dao sắc nhọn hình móng đại bàng. Thế rồi anh ta từ từ tiến tới, oan hồn này vừa nhìn thấy con dáo sáng loáng trong tay quỷ sai này thì hắn ta như sợ đến mức vãi đái ra. Vong hồn này kêu lên thảm thiết:

- Không ... xin đừng ... xin đừng.

Thế nhưng mặc cho tiếng kêu gào van xin, quỷ sai này đã một tay bịt miệng oan hồn đó lại, một tay khác cầm con dao sắc nhọn cạ đi cạ lại trên da oan hồn này mà nói:

- Ngoan nào ... đến lúc đền tội rồi...

Vừa nói dứt câu, quỷ sai này cầm con dao lách xuống dưới da người này. Chỉ nghe tiếng có tiếng "xoẹt", tức thì một lớp da có dính thịt của người này dơi đánh bộp xuống đất. Máu chảy ra đầm đìa từ trên người oan hồn này, hắn ta thì như đau đớn tột cùng mà giãy giụa như điên như dại. Tay quỷ sai này thì cứ đứng đó một tay bịt miệng giữ đầu oan hồn này lại, còn tay kia thì vẫn cầm con dao nhọn hoắt cứ thế mà sẻo thịt oan hồn một cánh nhẹ nhàng như không có gì xảy ra.

Khi nhiệt độ của lò nung đã tới đỉnh điểm, tôi đứng đó ngó nghiêng một lúc. Chọn lựa mãi cuối cùng tôi cũng lấy ra được một lưỡi kiếm dài, hai bên là tua tủa những gai nhọn dài chĩa ra quặp lại như gai vậy. Tôi cầm thanh kiếm với cái lưỡi đỏ rực bốc khói ngùn ngụt đó mà tiến lại phía oan hồn này. Oan hồn bị chói trặt ở thanh gỗ như nhìn thấy tôi với lưỡi kiếm đỏ rực thì cố giẫy giụa và hét lên những tiếng thê thảm lắm. Tôi thản nhiên cầm lưỡi kiếm đó tiến tới, tay quỷ sai kia đứng né qua một bên, một tay của cậu ta thì vẫn bịt miệng oan hồn đó lại. Tôi cầm thanh kiếm từ từ xuyên thẳng vào đùi của oan hồn này, tiếng thịt cháy "xèo xèo" cứ thế phát ra, mùi thịt cháy khét lẹt bắt đầu bốc lên. Nhưng có lẽ đó vân chưa phải là tận cùng của đau đớn, tôi từ từ kéo cái lưỡi kiếm đó ra, lúc này những cái gai nhọn ở hai bên lưỡi kiếm mới cứa vào thịt. Oan hồn này có vẻ như là quá đau đến mức không còn có thể gào thét được nữa, chỉ còn thấy cơ thể của hắn ta khẽ rung lên từng hồi, kèm theo đó là hai hàng nước mắt tuôn trào.

Còn đang tra tấn oan hồn này thì tôi được lệnh phải qua bên phòng cực hình khác để hỗ trợ. Tôi nghe lệnh chạy qua phòng cực hình khác, vừa bước vào phòng, tôi thấy có vô vàn vong nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang bị quỷ sai túm tóc kéo đi trói chặt trong tứ thế ôm vào mấy cột đồng. Nhanh như cắt, tôi cũng lao vạo phụ những quỷ sai khác túm tóc kéo đầu mấy vong nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gào thét này vào cột đồng. Sau khi tất cả đã bị trói chặt, lúc này mấy quỷ sai chúng tôi mới cùng nhau khiêng cái cột đồng đó dựng đứng lên chên mấy lò nung than đỏ rực. Cột đồng chẳng mấy chốc mà nóng rực lên, thiêu cháy da cháy thịt của mấy vong nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị chói chặt ở tư thế ôm cột đồng kia. Tiếng la hét, khóc lóc, kêu than trong đau đớn như muốn làm vỡ tung cả cái phòng cực hình này. Những có lẽ đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, quỷ sai chúng tôi đứng dưới lúc này mới dùng xẻng hốt than đỏ hắt lên người những vong nữ đó khiến họ càng đau đớn và la hét tợn hơn nữa. Nếu các bạn tự hỏi rằng những vong nữ này đã làm gì để phải chịu cực hình dã man như vậy thì xin thưa với các bạn rằng khi còn sống, những người này dùng nhan sắc hay như thân thể mình ra để mua bán, chuộc lợi, và lừa lọc người khác. Nói thẳng ra là họ dùng tấm thân quý giá do Địa Mẫu nặn thành để thảo mãn du͙© vọиɠ riêng, cho nên khi chết đi rồi xuống tơi đây, thì họ sẽ bị hành hạ bởi chính cái thể xác đó.

Sau một hồi làm việc vất vả, quỷ sai chúng tôi lại tụ tập nhau lại ngồi làm ly trà điếu thuốc và nói chuyện với nhau. Một lần nữa, cánh cổng Âm Tào Địa Phủ lại mở ra, nhưng lần này không phải là những oan hồn tội đồ bị áp giải vào, mà chỉ là những vong hồn bơ vơ lạc lõng đi vào. Họ thoát ẩn thoát hiển, họ vào đây không phải bị ép buộc, mà đơn giản là họ có cái chết uất ức, cái chết không được toại nguyện, hay như một cái chết đơn độc mà họ mới lầm đường mà dạt xuống đây. Những oan hồn vất vưởng kiểu này cũng khá nhiều, họ chỉ ở dưới Âm Tào Địa Phủ một lúc rồi lại biến mất, sau đó lại hiện về lại đây. Quỷ sai chúng tôi không ai được lệnh bắt những oan hồn này cả, đơn giản là vì họ vất vưởng và chưa thỏa mãn tâm nguyện. Chính vì thế mà Diêm Vương ra lệnh cứ để cho họ bơ vơ vất vưởng tại chốn đau khổ tận cùng này, chỉ khi nào họ thực sự hoàn thành tâm nguyện thì lúc đó chúng tôi mới bắt họ thôi. Tôi ngồi đó nhâm nhi li trà, mắt thì hướng nhìn những vòng hồn còn nhỏ tuổi đang bơ vơ nơi cổng Âm Tào Địa Phủ mà tự hỏi lòng mình "sống chưa chọn kiếp người mà cớ làm sao lại lạc vào chốn này cơ chứ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »