Quyển 1 - Chương 11: Cuộc hội ngộ

Ngọc Lam cứ đứng đó đờ người ra, mặt cắt không còn một giọt máu. Tên thượng tá lúc đầu còn đứng đó trơ ra, bất ngờ hai con mắt hắn long lên sòng sọc. Tên thượng tá ném mạnh cái đầu của dì Hoa về phía Ngọc Lam, Ngọc Lam thuận tay cũng vội đỡ lấy cái đầu đó. Ngay khi Ngọc Lam đỡ được cái đầu thì tên thượng tá mới cầm mảnh kính mà lao tơí trực đâm Ngọc Lam. Nhưng có lẽ Khanh đã biết được âm mưu của hắn, nhanh như cắt, Khanh lao tới lấy thân mình đỡ cho Ngọc Lam cái nhát đâm chí tử đó. Tên thượng tá thấy Khanh lao vào đỡ hộ Ngọc Lam nhát đâm, tức thì hắn một tay rút cái mảnh kính ra khỏi bụng của Khanh, một tay hắn túm tóc cậu ta kéo xô qua một bên ngã bổ chửng. Sau đó tên này tay lại lăm lăm cầm cái mảnh kính mà tiến về phía Ngọc Lam. Ngọc Lam lúc này còn quá bần thần trước những gì đang xảy ra, cô chỉ lùi lại tựa lưng vô bức tường đối diện của phòng số 12. Cứ tưởng rằng tên thượng tá kiểu gì cũng đâm Ngọc Lam được một nhát, nhưng nào ai có ngờ được rằng ngay khi hắn vừa đưa mảnh kính lên cao tính đâm cô thì bất ngờ tên thượng tá này đứng sững ra đó. Trên cái khuôn mặt trắng bệch của hắn bỗng nhiên xuất hiện một đường mầu đỏ, thế rồi cái đường đó rõ dần, máu bắt đầu rỉ ra. Chỉ trong có một cái chớp mắt, đầu tên thượng tá như bị chém làm đôi, máu và óc văng ra tung tóe lên khắp cả người Ngọc Lam, thân hình tên thượng tá đổ sầm xuống trước mặt cô. Ngọc Lam thấy tên thượng ta bị chém thì cô vẫn ngồi đờ ra đó nhìn, thế rồi ngay khi cô quay đầu ra bên đầu hành lang thì nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ của khách sạn đã đứng đó từ lúc nào. Có lẽ hai nhân viên bảo vệ này đã chứng kiến từ đầu đến cuối vụ việc, ngay lập tức họ cuống cuồng chạy vội xuống nhà. Ngọc Lam vẫn ngồi đờ người ra ở đó, cô hết nhìn cái thân xác be bét máu của tên thượng tá rồi nhìn cái đầu của dì Hoa đang nằm trong lòng mình với hai con mắt trợn trừng. Ngọc Lam run rẩy đưa hai tay mình lên vuốt mắt cho dì Hoa, thế rồi cô ôm chặt lấy cái đầu dì vào trong lòng mà khóc nức nở, những cái tiếng khóc bất lực ai oán. Khanh lúc này với vết thương ở bụng mới cố mò tới bên cạnh Ngọc Lam, cậu ta với tay chạm vào chân Ngọc Lam nói:

- Em ... em không sao chứ?

Ngọc Lam vẫn nước mắt lưng tròng, cô nắm chặt lấy tay Khanh nhìn cậu ta lắc đầu. Khanh sau khi biết Ngọc Lam không sao thì cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm. Thế rồi Khanh cũng ngất lịm đi bỏ lại Ngọc Lam ngồi đó khóc òa lên, một tay thì ôm chặt đầu dì Hoa trong lòng mình, một tay thì cố kéo tay Khanh để gọi cậu ta tỉnh dậy.

Chưa đầy mười lăm phút sau, cả cái khách sạn đã bị phong tỏa với vô vàn lực lượng cảnh sát, cảnh sát hình sự, cảnh sát 113. Hiện trường vụ án lần này phải nói là vô cùng kinh hoàng từ trước đến nay. Vì vụ án lần này có dính tới một quan chức bên ngành công an nên mọi chuyện đã được ỉm đi, không một nhà báo nào được phép viết bài cả. Thêm vào đó, bên ngành công an còn trực tiếp ra lệnh cho tất cả những ai làm việc ở khách sạn mà biết được vụ việc này đều phải ngậm miệng để tiện điều tra thêm, cái khách sạng sang trọng này sau đó cũng bị đóng cửa tạm thời để điều tra thêm. Quay về phần Ngọc Lam và Khanh, do một lần nữa chỉ có mình Ngọc Lam là có mặt ở hiện trường nên lần này cô khó mà thoát được cảnh lấy cung một lần nữa. Riêng về phần Khanh, do bị thương nặng mà cậu ta được đưa ngay tới một bệnh viện gần nhất để điều trị và chịu sự quản lý của bên công an nghiêm ngặt.

Lại một lần nữa, Ngọc Lam bị nhốt trong phòng lấy cung, nhưng lần này là phòng lấy cung của bên cảnh sát hình sự. Vẫn là căn phòng chật hẹp với một tấm gương lớn, một cái bàn, và độc có ba chiếc ghế gỗ. Mặc dù bên chức năng đã thông báo cho gia đình Ngọc Lam để gia đình cô biết về vụ việc, nhưng họ lại nhất quyết không cho Ngọc Lam được gặp gỡ gia đình mình. Ngọc Lam ngồi trong phòng lấy cung vẫn khóc, tuy cái tiếng khóc của Ngọc Lam đã không còn thành những tiếng nấc lên từng hôi, giờ họa chăng chỉ còn lại là những giọt nước mắt đầy vơi mà thôi. Đến thời điểm này thì Ngọc Lam đã thực sự chán nản rồi, cô nghĩ rằng cái phép thuật, hay như cái năng lực của mình cũng chẳng thể nào làm gì được cả, và gia đình cô thì vẫn cứ thế, từng người, từng người một sẽ dần mất đi cho tới khi đủ bẩy người mà thôi. Còn đang ngồi đó với bộn bề thất vòng thì bất ngờ cánh cửa phòng lấy cung mở tung ra tạo nên tiếng "rầm" khiến cho Ngọc Lam khẽ rùng mình, cô đưa đôi mắt ướt đẫm lên khẽ ngước nhìn thì thấy hai người đàn ông trẻ tuổi tiến vào. Một người cầm tập hồ sơ tiến vào đặt cái phịch lên mặt bàn, một người khác thì ngang nhiên đứng đó châm thuốc. Người bê chồng hồ sơ kéo ghế xuống ngồi trước mặt Ngọc Lam, chú ta nhìn Ngọc Lam chằm chằm, Ngọc Lam vẫn không nói năng gì chỉ khẽ đảo mắt xuống đất như để chánh cái ánh mắt dò xét soi mói của chiến sĩ cảnh sát hình sự này. Đồng chí cảnh sát hình sự này lên tiếng:

- Chúng tôi là cảnh sát hình sự, hôm nay đưa cô đến đây là để lấy lời khai thêm về vụ việc vừa mới xảy ra tức thì, và một số câu hỏi khác có liên quan tới vụ việc tại tiệm vải nằm trên đường Phùng Khắc Khoan không lâu trước.

Nói rồi đồng chí cảnh sát hình sự lật tập hồ sơ ra, còn đồng chí kia thì vẫn đứng tựa lưng vào tường hút thuốc nhưng mắt không rời khỏi Ngọc Lam. Đồng chí cảnh sát hình sự lật hồ sơ vừa coi vừa hỏi:

- Trong khoảng thời gian trước khi vụ việc tại khách sạn X xảy ra thì cô đang ở đâu, làm gì?

Ngọc Lam lúc đầu chằng buồn trả lời, viên cảnh sát hình sự này nhìn cô hỏi lại:

- Tôi hỏi cô, trong khoảng thời gian trước khi vụ việc tại khách sạn X xảy ra thì cô đang ở đâu, làm gì?

Ngọc Lam vẫn im lặng, bất ngờ đồng chí cảnh sát hình sự đang đứng tựa lưng vô tường hút thuốc kia mới đập mạnh tay xuống bàn gỗ cái "rầm" khiến cho Ngọc Lam phải giật mình. Chú ta quát lớn:

- Trả lời đi!!!

Ngọc Lam cố nuốt nước mắt cô nói lí nhí:

- Lúc đó tôi đang ở nhà.

Đồng chí cảnh sát hình sự tiếp tục lật hồ sơ hỏi:

- Có ai xác nhận việc này cho cô không?

Ngọc Lam khẽ đáp:

- Gia đình tôi.

Đồng chí cảnh sát hình sự này lại hỏi tiếp:

- Vậy cô có mặt tại hiện trường vào lúc nào?

Ngọc Lam từ từ ngửng mặt lên nhìn chiến sĩ cảnh sát hình sự chằm chằm, hai con mắt ướt đẫm của cô nhìn thẳng vào mắt của chiến sĩ đó như thể chất vấn chú ta rằng Ngọc Lam vừa mới trải qua những việc hết sức kinh hoàng, vậy mà tại sao chú ta vẫn có thể hỏi những câu hỏi làm khơi dậy nỗi đau trong lòng cô được cơ chứ? Đồng chí cảnh sát hình sự kia thấy Ngọc Lam im lặng thì chú ta lại hét lên:

- Nói!

Ngọc Lam hai tay để dưới bàn nắm chặt, thế rồi cô cố nuốt đi cục tức, nuốt đi cái sự ấm ức mà nói:

- Tôi có mặt ở đó từ lúc dì tôi bị chặt đầu.

Nói đến đoạn dì Hoa bị chặt đầu thì nước mắt Ngọc Lam lại ứa ra. Đồng chí cảnh sát hình sự ngồi trên bàn lất hồ sơ ra và nói tiếp:

- Cô có biết dì cô có thù oán gì với ai không? Hay tại làm sao mà người đàn ông kia lài sát hại dì cô dã man như vậy không?

Ngọc Lam không buồn trả lời, chỉ khẽ lắc đầu. Đồng chí cảnh sát hình sự kia ngồi tựa lưng vào thành ghế dáng vẻ mệt mỏi, chú ta châm cho mình một điếu thuốc, sau khi nhả khói chú ta nhìn Ngọc Lam hỏi:

- Vậy tại sao cô biết được dì của cô bị sát hại mà đến?

Ngọc Lam nhìn đồng chí này mà nói:

- Linh tính.

Đồng chí ngồi ở ghế cầm điếu thuốc cười sặc sụa, còn đồng chí đứng tựa lưng ở tường lúc này mới tiến tới bên cạnh khum người nói với Ngọc Lam:

- Cô nói là linh tính, linh tính ra làm sao chứ? Cô nên nhớ rằng cô đang ngồi trong phòng lấy cung của cơ quan công an điều tra. Nếu như không thật thà khai báo thì cô sẽ bị quy thêm tội đó.

Ngọc Lam vẫn cúi đầu khẽ đáp:

- Tôi nói thật, linh tính mách bảo tôi rằng dì tôi gặp nguy hiểm.

Đồng chí cảnh sát hình sự kia lúc này mới đập tay mạnh xuống bàn cái "rầm" mà hét lớn vào mặt Ngọc Lam mà nói:

- Linh tính?! Linh tính cái con mẹ gì?! Linh tính có bảo cô chém đứt đôi đầu người đàn ông kia không?!

Ngọc Lam vẫn ngồi đó im lặng, thế rồi chiến sĩ cảnh sát hình sự đi lòng vòng sau lưng cô nói:

- Vụ án hiện trường cho thấy chỉ có mình cô là nghi phạm chém đôi đầu người đàn ông kia. Bạn trai cô thì bị thương khá nặng, chỉ có mỗi cô là có đủ sức để làm chuyện đó. Vậy cô nói đi! Kế hoạch của cô với dì cô là gì?! Và hung khí chém người của cô ở đâu?!

Ngọc Lam vẫn ngồi im thin thít, đồng chí cảnh sát hình sự ngồi ở bàn lúc này mới lên tiếng:

- Tôi khuyên cô nên thành khẩn khai báo, vì cái người mà cô gϊếŧ là thượng tá bên ngành công an. Chắc chắn cô phải có mục đích gì đó mới sát hại ông ta như vậy.

Ngọc Lam càng nghe càng thấy mình như bị vu khống, cô lắc đầu miệng lầm rầm:

- Không ... không...

Đồng chí cảnh sát hình sự kia thấy Ngọc Lam vẫn một mực trối tội thì chú ta như tức lắm. Thế rồi đồng chí này dùng hai tay tóm vai Ngọc Lam kéo cô đứng dậy ép vào tường quát lớn:

- Nói mau! Cô còn trối nữa hả?!

Ngọc Lam lùc này cục ức như vỡ òa, cô khóc lớn gào lên trong nước mắt:

- Không! Tôi không làm hại ai hết!

Thế rồi Ngọc Lam nghiến răng đẩy mạnh đồng chí cảnh sát hình sự này văng ra. Khi hai chiến sĩ vừa định lao tới thì bất ngờ cả căn phòng như tẩm xăng bỗng bốc cháy ngùn ngụt, cả hai chiến sĩ kia khi không cũng tự nhiên bốc cháy khiến cho họ lao ra ngoài sân lăn lộn gào thét bỏ mặc lại một mình Ngọc Lam trong căn phòng lấy cung rực lửa.

Hôm đó trụ sở cảnh sát hình sự được một phen hú vía, cả căn phòng lấy cung bỗng chốc như một cái lò thiêu, không biết bao nhiêu bình chữa cháy cộng với xe cứu hỏa phun nước vào mà ngọn lửa vẫn rực lên. Hai viên cảnh sát hình sự thì như tái mặt khi mà họ biết rằng Ngọc Lam vẫn còn đang mắc kẹt lại trong đó. Bên trong trụ sở cảnh sát hình sự thì náo loạn, bên ngoài là dân chúng đứng bu lại để coi coi cái sự lạ có một không hai này. Từ đằng xa đầu phố, một chiếc xe đen có đèn cảnh sát lấp lòe xanh đỏ, tiếng còi cũng rú lên từng hồi inh ỏi, tuy nhiên có vẻ như chiếc xe này cũng không tài nào chen vô nỏi cái đoạn đường chật cứng người đang đứng nhiều chuyện. Thấy rằng có vẻ như có gì đó không ổn, cửa xe mở ra, Hằng và một đồng chí khác cố chen vào dòng người để vô được bên trong trụ sở cảnh sát hình sự. Hằng và đồng chí ĐNQP mặc quân phục đen đứng giữa sân trụ sợ mà mắt không chớp khi thấy cả cái phòng hỏi cung đang rực lửa, bên ngoài là các chiến sĩ công an đang chạy nháo nhác như vịt. Hằng nhìn quanh thì thấy có hai chiến sĩ cảnh sát hình sự với bộ quần áo cháy xém thì cô tiến tới kéo vai hỏi:

- Hai đồng chí cho hỏi nghi vấn Ngọc Lam được đưa tới đây lấy cung đâu?

Chiến sĩ cảnh sát hình sự chỉ tay về phía phòng lấy cung đang rực lửa kia mà không nói lên lời. Hằng nhìn theo hướng tay chiến sĩ này chỉ thì cũng như chết lặng người đi, nếu quả thật Ngọc Lam đang ở trong đó thì làm sao mà cô sống nổi cơ chứ? Chiến sĩ ĐNQP đứng bên Hằng thấy tình hình có vẻ như không ổn vội rút điện thoại ra gọi cho chi viện. Riêng Hằng thì cô cứ đứng đó mà mắt không rời khỏi ngọn lửa kia, bất ngờ Hằng chắp tay trước ngực, cô ngửa mặt lên trời khấn vái cái gì đó. Ngay khi mà trên má Hằng là hai hàng lệ tuôn rơi thì cũng là lúc mà ngọn lửa trong phòng lấy cung như lịm tắt đi. Tòan bộ các chiến sĩ công an có mặt ở đó đều há hốc mồm kinh hãi mà chứng kiến cái sự kiện lạ lùng đó, điều còn khiến họ kinh hoàng hơn nữa đó là Ngọc Lam từ trong bước ra, trên người không một tì vết. Hằng mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy Ngọc Lam nước mắt lưng tròng nói:

- Ơn trời ... em vẫn ổn.

Ngọc Lam không nói gì, chỉ đứng đó. Sau khi coi kĩ thấy Ngọc Lam không bị gì thì Hằng mới đưa Ngọc lam ra xe ô tô. Bất ngờ chiến sĩ cảnh sát hình sự hỏi cung Ngọc Lam lúc nãy mới chặn đầu lại mà nói:

- Đồng chí định đưa nghi phạm đi đâu?

Hằng rút từ trong túi áo ngực ra một tờ giấy đập vào người của đồng chí này mà nói:

- Lệnh từ trên lãnh đạo đưa ra, từ giờ cô ta không còn là nghi phạm nữa, mà chính thức là chiến sĩ ĐNQP.

Đồng chí cảnh sát hình sự này lúc đầu nghe thì còn bán tín bán nghi, nhưng khi cậu ta mở tờ giấy ra coi thấy có cả giấu đóng của trên lãnh đạo thì đành tiếc nuối đứng nhìn Hằng dắt Ngọc Lam đi.

Ngồi trên chiếc xe ô tô của ngành, Hằng lặng lẽ ngắm nhìn Ngọc lam, Ngọc Lam lúc này mới quay ra hỏi:

- Lúc nãy chị nói em được nhận vào làm bên ngành là có thật không ạ?

Hằng khẽ đáp:

- Đúng, chính chị đề đơn xin và yêu cầu cho em làm trợ lý của chị.

Ngọc Lam nói:

- Nhưng liệu em có làm được không?

Hằng lúc này mới đưa tay nắm chặt lấy tay Ngọc Lam mà nói:

- Em biết không ... như chị đã nói, chị tin rằng em có phép thuật và năng lực. Thêm vào đó, mỗi khi gặp em chị còn có cảm giác như được ở gần bên anh ý, cứ như thể em là hiện thân của anh ý vậy ... từ lần đầu gặp em, đêm nào về chị cũng mơ thấy anh ấy luôn dõi theo chị ...

Ngọc Lam nhìn Hằng hỏi:

- Chị yêu anh ý ạ...

Nghe Ngọc Lam hỏi vậy, Hằng như không cầm được cảm xúc, cô cúi mặt để những giọt nước mắt đau thương của mình tuôn rơi. Ngọc Lam như hiểu ra, cô lặng lẽ quay ra ôm lấy Hằng, chiếc xe ô tô thì vẫn cứ thế lao đi trong màn đêm.

Kể từ sau cái đêm hôm đó, Ngọc Lam và Hằng chính thức trở thành chị em kết nghĩa, Khanh thì cũng đã được xuất viện và không còn phải chịu sự theo giõi nghiêm ngặt của cảnh sát hình sự nữa. Riêng về phần Ngọc Lam thì cũng sau cái đêm đắm mình trong ngọn lửa đó thì cô hoàn toàn thay đổi, không còn bị tình cảm chi phối hay sợ hãi khi nghĩ về việc của gia đình mình. Thêm vào đó, bản thân Ngọc Lam còn phát hiện thêm được nhiều điều hơn nữa về bản thân mình. Ví dụ như bây giờ Ngọc Lam có thể nhìn thấy hộ thân của mình, đó chình là phượng hoàng lửa, cô còn có thể nói chuyện và chạm vào nó được. Ngoài ra, Ngọc Lam còn có thể tự tạo ra lửa nếu như cô thích, và kêu gọi họa thú bất kì lúc nào mà cô muốn, thật đúng là một thứ sức mạnh mà thần thánh ban cho.

Tính ra kể từ khi dì Hoa bị thảm sát dã man thì gia đình Ngọc Lam bắt đầu thực sự sỡ hãi, điều đó cũng đúng thôi vì tính ra nhà cô đã có cả thầy là ba người chết liên tiếp trong vòng năm tháng rồi còn gì. Nghi rằng việc xây dựng nhà là sai lầm, nhớ tới việc ông Mạnh còn có một mảnh đất nữa nằm ngay trong khu phố cổ, bố của Ngọc Lam đã bàn tính với anh chị em trong nhà để làm một cái điện thờ thần linh. Nghe được tin này thì Ngọc Lam cũng rất vui, cô nói rằng điện thờ nên thờ phật, hỏa thần, và các vị thần mặt đỏ. Ngoài ra Ngọc Lam còn nói rằng nếu như điện thờ xây xong thì đích thân cô sẽ ra tiếp quản và trông coi. Qua bao nhiều việc xảy ra, bố mẹ Ngọc Lam cũng nghĩ rằng có lẽ quả thật Ngọc Lam cũng có cơ duyên với chuyện làm thầy hay như có sức mạnh tâm linh nên liền đồng ý. Ngọc Lam bây giờ cũng thường xuyên tới thăm Văn Miếu và đồng thời ngồi đàm đạo với ông Halem hơn nữa. Khi ông Halem biết được tin rằng gia đình Ngọc Lam sắp xây điện thờ thì ông ta cũng mừng lắm, ông Halem còn nói rằng sẽ cho Ngọc Lam gặp một người nữa rất thú vị. Ngọc Lam nghe thì cũng hồi hộp và mong gặp được người đó lắm khi mà ông Halem nói rằng người đó cũng có sức mạng tâm linh ngang tầm với Ngọc Lam vậy.

Việc xây dựng điện thờ của gia đình Ngọc Lam có vẻ xuôn xẻ, thế nhưng mà Ngọc Lam lại gặp vấn đề trục trặc với Khanh. Chẳng là sau cái lần Khanh đỡ hộ Ngọc Lam nhát đâm ở khách sạn, bố mẹ Khanh đã ra mặt cấm Khanh qua lại với Ngọc Lam và nói rằng nếu còn qua lại sẽ bị vận vào người. Khanh mặc dù vẫn còn rất yêu Ngọc Lam nhưng gia đình ngăn cấm nên bản thân cậu ta cũng hay cáu gắt với Ngọc Lam và cô cũng vậy, và rồi cứ như thế, cả hai người càng ngày càng ít gặp nhau hơn. Nhưng có lẽ mọi việc không hẳn là xuôn xẻ lắm, ít ra là với gia đình nhà Ngọc Lam. Ngay cái đêm khởi công hôm đó, căn nhà tổ của gia đình Ngọc Lam đã gặp phải nhiều chuyện khá là kì dị. Ví như là gia đình của hai chú Ngọc Lam đêm ngủ liên tiếp bị kéo chăn, dựng giường. Hay như ngay đến cả việc đêm ngủ thì liên tục nghe thấy tiếng bước chân chạy nhẩy, tiếng cười đùa, và thậm chí là cả tiếng khóc đâu đó vang vọng ngay trong khu đất của gia đình nhà Ngọc Lam. Thế nhưng điều khiến gia đình Ngọc Lam cảm thấy đáng sợ hơn nữa là đây là đất lâu đời của dòng họ, thêm vào đó lại có cả riêng một gian chính làm bàn thờ tổ mà ma quỷ vẫn dám bén mảng tới hay sao? Mà không chỉ có gia đình hai chú của Ngọc Lam mà ngay đến cả bố mẹ của Ngọc Lam đêm ngủ cũng thường mơ thấy những cơn ác mộng bị ma quỷ quậy phá, vong hồn đòi mạng. Vậy còn bản thân Ngọc Lam thì sao? Riêng Ngọc Lam thì cô không hề mơ mông hay cảm nhận được điều gì khác thường cả. Mà kể ra thì cũng đúng thôi, vì dạo này Ngọc Lam khá là bận, cô phải tới chỗ ông Halem học hỏi thêm về cách chông coi điện thờ và cũng tế. Bên cạnh đó như các bạn đã biết, Ngọc Lam bỏ học đã lâu, và giờ đây cô đang đi học may vá. Có thể nói rằng Ngọc Lam rất có hoa tay trong việc may vá, vì quần áo cô may lên đều rất đẹp và có hồn.

Chính vì lí do bộn bề công việc mà Ngọc Lam thường đi sớm về khuya, có ít khi nào mà cô ở nhà. Khi về nhà thi cũng chỉ lo tắm rửa hoặc cơm nước xong là đi ngủ liền. Một tuần sau khi những việc lạ diễn ra tại khu đất của gia đình Ngọc Lam, mẹ và bố của cô đã tâm sự với cô như để mong Ngọc Lam tìm cách chấm dứt những hiện tượng lạ. Ngọc Lam lúc đầu nghe bố mẹ kể thì còn cảm thấy ngạc nhiên và không tin cho lắm, thế nhưng cuối cùng cô cũng quyết định sẽ thức trắng một đêm để coi thực hư ra sao. Tới đêm hôm đó, Ngọc Lam về nhà khá muộn, sau khi ăn cơm và tắm rửa xong. Ngọc Lam không quên làm thêm cốc cà phê và lên phòng như để rình coi có chuyện gì đang thực sự xảy ra. Ngọc Lam lên phòng đóng cửa đeo tai nghe và đọc quyển sách mà ông Halem tặng để hiểu biết thêm hơn về điện thờ và cúng lễ, thế rồi cô cũng thiu thiu chìm vào giấc ngủ từ lúc nào mà không hay.

Khi Ngọc Lam chợt tỉnh giấc thì cũng đã một giờ hơn rồi, Ngọc Lam đặt quyển sách qua một bên, cô tháo tai nghe đứng dậy vươn vai và tiến ra bệ cửa sổ. Ngọc Lam vén bức màn lên nhìn ra vườn thì thấy cả khu vườn trước chìm trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn nghe đâu đấy tiếng côn trùng rả rich từ những cành cây trong vườn. Ngọc Lam mở cửa nhẹ nhàng tiến xuống, cô quyết định đi dạo một vòng trong đêm khuya thanh vắng. Nhưng có lẽ quả nhiên tại căn nhà của cô đang thực sự có chuyện gì đó diễn ra khi mà Ngọc Lam còn đang bước chân xuống cầu thàng thì cô có cảm giác lạnh gáy vô cùng, cái cảm giác như có ai đó đang đứng ngay đằng sau mình. Do đã quá quen với việc nhìn trong bóng đêm, nên Ngọc Lam cũng chả buồn bật đèn, Ngọc Lam cứ thế lặng lẽ bước từng bước chậm rãi xuống nhà nhưng trong thâm tâm thì vẫn để ý tới cái cảm giác mà cô đang cảm nhận được, cái cảm giác tựa như là cái ngày xưa, khi mà cô với ông nội mình còn cùng nhau đi diệt quỷ vậy. Ngọc Lam bước xuống cầu thang, một tiếng bước chân nhè nhẹ vang vọng bên tai cô cũng xuất hiện theo cô xuống tới tận dưới nhà. Khi Ngọc Lam đặt chân được xuống tới tận tầng một rồi thì tiếng bước chân cũng ngưng hẳn, nhưng thay vào đó là cái hơi lạnh đang từ từ phả vào gắy cô, công thêm vào là vô vàn con mắt đang theo dõi cô từ trong những góc tối của tầng một. Ngọc Lam đứng hít thở thật sâu, cô nói:

- Vong hồn phương nào, xin ra mặt dùm.

Không có tiếng trả lời, mà vang vọng đâu đó là tiếng người nói chuyện rầm rì, và kèm theo đó còn có cả tiếng cười rúc rich. Bất ngờ Ngọc Lam cảm nhận được một bàn tay lạnh khẽ đặt lên vai cô sau đó biến mất khiến Ngọc Lam phải khẽ rùng mình. Ngọc Lam mỉm cười nói nhỏ:

- Không ra mặt hả? được thôi.

Thế rồi Ngọc Lam tiến tới phía cửa ra vào tầng một, bên tai cô là văng vẳng tiếng cười rúc rich và bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân đi lại thậm chí cả chạy dưới tầng một.

Ngọc Lam tiến tới phía cửa ra vào, cô tháo khóa, thế rồi cả hai cánh cửa dưới tầng một rộng mở. Ánh trăng từ ngoài hắt vào trong tầng một. Ngọc Lam từ từ quay lại nhìn, trong tầng một bây giờ hiện ra vô vàn những bóng người mờ ảo mặc áo trắng áo đen cứ thoắt ẩn thoắt hiện khắp tầng một. Ngọc Lam đứng đó khoanh tây mỉm cười nói:

- Cục cưng của chị đâu rồi?

Ngay tức thì một con cọp lửa hiện ra ngay giữa phòng khách gầm rú lên. Mấy vong hồn kia thì như bị làm cho kinh hồn bạt vía, họ la hét ầm ỹ cả nhà và bắt đầu chạy nháo nhác. Chính cái tiếng hét đó đã khiến cho bố mẹ Ngọc Lam phải thức tỉnh. Con cọp lửa của Ngọc Lam tiến tới đâu thì các vòng hồn thi nhau co dúm lại vào góc đó. Ngọc Lam nói:

- Ngoan nào.

Ngay tức thì con cọp lửa ngồi xuống hai chân trước, xong xuối Ngọc Lam tiến ra sân và nói:

- Bây giờ mời các vong ra đây nói chuyện.

Thế rồi Ngọc Lam bước ra sân, theo sau là con cọp lửa cứ quấn lấy cô. Ngọc Lam và con cọp ra đứng ở sân được một lúc thì nhất loạt từ bên hai gian nhà lao ra không biết bao nhiêu là vong hồn. Họ kẻ mặc áo trắng, kẻ mặc áo đen cứ thế mà cúi lạy van khóc. Bố mẹ và người nhà Ngọc Lam bị làm cho ồn áo mới chạy ra cửa số hé mắt xuống nhìn. Họ như đờ người khi thấy một lọat vong nhân cứ thế cúi lạy Ngọc Lam gào khóc, nhưng họ nào đâu nhìn thấy được con cọp lửa đang đứng cạnh cô. Ngọc Lam đứng đó nhìn các vong hồn, lớn bé già trẻ đều có đang quỳ ở sân mà cúi lạy mình thì cô cũng có hơi sợ vì lần đầu Ngọc Lam nhìn thấy nhiều vong hồn như vậy. Cố gắng bình tĩnh Ngọc Lam cất lời:

- Xin hỏi các vong, nhà tôi từ trước đến nay ba đời đều hành thiện tích đức, chuyên đi diệt quỷ để bảo vệ chúng sanh. Đành rằng gia đình nhà tôi có thù oán với quỷ dữ, nhưng các vị chỉ là người của cõi âm, cớ sao lại đến phá phách gia đình nhà chúng tôi chứ?

Lúc này một vong ông lão ở ngay hàng đầu mới ngửng đầu quỳ gối nói:

- Mong hỏa thiên phụng tha mạng cho, chúng tôi nào đâu dám thế chỉ là vì ...

Ngọc Lam thấy vong ông lão này cũng đáng thương, cô từ từ tiến tới đưa tay đỡ vong hồn ông lão này đứng dậy mà nói:

- Cụ đứng lên đi, con hỏi cụ, ai đã ép cụ và các vong nhân ở đây làm vậy?

Vong ông lão chỉ tay ra phía cổng nhà Ngọc Lam mà nói:

- Dạ ... thưa ... chính là ... chính là nghiệp chướng quỷ thần ạ...

Ngọc Lam lúc này mới quay đầu nhìn, quả nhiên là Nghiệp Chướng Qủy Thần với thân hình bốc khói đen đã đứng ngay ở cửa từ lúc nào rồi.