Chương 2

Edit: Liễu Quân

“Đến đây ăn bánh nào.”

Cao Bính nuôi Thuận Tử được một thời gian, phát hiện bé hồ ly này đặc biệt thích ăn. Thời thời khắc khắc đều chờ y cho ăn, đặc biệt là bánh ngọt trong cửa hàng của y. Mỗi khi y mang bánh trong cửa hàng về, hai mắt bé Tròn nhà y đặc biệt sáng, cái đuôi xù lông vẫy mạnh hơn mấy lần, móng mập lanh lẹ chộp lấy một vóc bánh đầy ụ về, và chén sạch.

Hạ nhân trong phủ đều nói, con hồ ly này rất thông tuệ, không ai cho ăn cũng biết tự chạy vào bếp kiếm ăn, lại không kén chọn, chỉ cần là đồ ăn thì đều cho vào bụng được hết, ăn gì cũng không sao. Thuận Tử ăn no sẽ tìm nơi ấm áp thoải mái mà đánh một giấc. Có đôi khi là một bụi cỏ nào đó trong đình, nơi có thể vừa phơi nắng vừa có gió mát. Có đôi khi lại chọn chui vào trong chăn dày nệm ấm mà ngủ. Có một lần, Cao Bính còn tìm thấy Thuận Tử đang ngủ say sưa trong gương tơ lụa.

Nếu còn chưa tìm được nó, chỉ cần hô: “Tiểu hồ ly, ăn bánh!”, hồ ly sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt ngươi. Mỗi khi thấy hắn dùng bốn cái chân ú nu sắp thoát khỏi tầm nhìn lắc la lắc lư mà chạy, Cao Bính đều cảm thấy thiệt đáng yêu. Người trong phủ thì vỗ ngực cho rằng, con hồ ly này vừa ngoan vừa

thảo hỉ*.

Nhưng Thuận Tử không ăn cay. Đó là chuyện bọn họ mới biết được gần đây. Ngày đó, nó chạy tới nhà bếp kiếm ăn. Nữ đầu bếp cho nó một ít củ sen kho. Chỉ loáng cái, Tròn đã ăn xong. Chốc sau, nó lăn lộn ra đất, rồi vung chân xông ra ngoài, hình như tìm nước uống.

Thuận Tử phải tìm lâu lắm mới ra một hồ nước sạch, đút mỏ xuống uống, ai dè quá tròn nên lăn đùng xuống hồ. Nó cố đạp mấy cái rồi… chìm.

“Người đâu! Tiểu hồ ly chết đuối rồi! Tiểu hồ ly chết đuối rồi!”

Người trong phủ bị dọa nói không nên lời, chỉ có Cao Bính là bình tĩnh dị thường. Từ khi y thấy còn hồ ly này trên mâm là biết, nó không phải một con hồ ly thông thường. Xem ra, y đại khái ôm phải một tiểu hồ tiên từ trong miếu hồ tiên về rồi đây.

“Oa oa oa… Cay quá đi… Khụ khụ… khụ… Đáng sợ quá… Nước sâu thiệt sâu… Oa oa oa…”

Tôi tớ biết bơi nhảy xuống vớt lão gia và “thú cưng” của lão gia nhà bọn họ lên bờ. Thiếu niên hồ ly vẫn còn ôm lão gia của bọn họ khóc, thoạt nhìn bị dọa không nhẹ.

Cao Bính ôm hắn, ngồi xuống cạnh ao, tay thì vỗ về lưng hắn trấn an, mắt thì ngắm hắn. Thiếu niên có gương mặt no tròn, hai gò má đầy đặn, cánh tay cũng béo ú, sờ vào vừa mềm vừa thích, toàn thân trắng trắng tròn tròn. Bờ môi vì cay của hắn bị sưng lên, cứ liên tục lè lưỡi kêu cay, đôi mắt to êm dịu vừa như vô tội lại vừa sợ, nước mắt rưng rưng trên vành mắt đỏ bừng. Hai tay hắn cứ vòng chặt trên cổ y, bảo sao cũng không chịu buông.

Cao Bính dùng một tay rảnh ra thế, người hầu lập tức chạy đi lấy bánh ngọt. Giấy dầu vừa mở, thiếu niên ngửi thấy mùi bánh lập tức dừng khóc. Cao Bính bèn cầm một khối, đưa lên miệng hắn.

“Đến ăn bánh nào.”

Thiếu niên thì thoải mái ăn bánh, Cao Bính thì bận rộn hỏi han. Chỉ trong chốc lát, y đã tra rõ rõ ràng ràng tính danh gia thế bối cảnh thứ mấy sở thích địa vị gia đình vân vân của Thuận Tử.

“Ăn ngon không?” Cao Bính đút miếng bánh, cười hỏi.

“Ăn ngon!”

“Vậy em ở lại đây để ta nuôi em nhé!”

Thuận Tử nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, thấy không tệ, liền cười hì hì mà đồng ý luôn. Tam ca nếu biết đệ đệ mình chỉ vì ăn mấy miếng bánh mà bán mình, đại khái sẽ vỗ nát thêm cái bàn nữa mất.

– – – – o0o – – – – –

Chú thích

*Thảo hỉ:

Đòi niềm vui, khiến người ta thấy yêu thích

= = = = o0o = = = =

Lời người biên tập:

Trong truyện có hai chữ đồng âm, là

Bính

trong “Cao Bính” và

bánh

trong “bánh ngọt”. Cho nên về sau sẽ xuất hiện vài lối chơi chữ khá hay ho //v Mọi người có thể để ý trước, tới đó mình sẽ chú thích lại = v =