Chương 22

Bánh quy Amoxicillin.

— Viên Amoxicillin thứ hai mươi hai: "Em xin lỗi."

;;;

Câu thả thính cuối cùng kết thúc, cũng mở ra một sự im lặng kỳ dị trên bàn ăn.

Tuy nhiên, sự im lặng này kéo dài chưa đầy hai giây đã phải nhường chỗ cho một loạt tiếng thét và tiếng đập bàn.

"Tổ sư nhà nó! Đỉnh, đỉnh, đỉnh!"

"Cả, sao mặt mày đỏ như đít khỉ vậy!"

"Cũng may là anh Tam. Nếu mày nói câu này với người mày thích, coi chừng cô nàng gặt đầu chó mày xuống!"

"Mau xin lỗi anh Tam đi! Mày nhìn kìa, anh Tam ngượng rồi!"

"Không sao, với mức độ sát thương này tôi vẫn có thể chịu được." Phó Tam Sinh cười cùng họ, và có lẽ sẽ trông như thật nếu vành tai anh không phớt đỏ là thế.

Phản ứng bình tĩnh của Phó Tam Sinh đã giải tỏa phần nào sự bối rối, xấu hổ và thậm chí là háo hức của Quan Cạnh. Cậu kéo ghế về phía đối diện với Phó Tam Sinh, nhưng thấy xa quá bèn nhích lại; vừa ngồi xuống đã ném điện thoại trả cho Đường Gia Di: "Thả thính đâu không thấy, toàn là lời lưu manh!"

"Lâu lâu lưu manh, để thêm chút gia vị cần thiết cho tình yêu." Đường Gia Di cười, cất điện thoại đi. "Nếu đã thích ai đó, cậu đừng nói với mình rằng chưa từng nghĩ đến chuyện này nhé?"

... Nghĩ gì cơ?

Quan Cạnh kiềm không nổi trộm nhìn Phó Tam Sinh. Hình ảnh anh say rượu khỏa thân đứng trước mặt bỗng dưng ùa về, thậm chí là dáng hình khi anh chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ, và cái vẻ làm nũng họa hoằn lắm mới thấy khi anh dụi đầu vào ngực mình. Ngày ấy chưa biết mình thích Phó Tam Sinh, cậu chỉ cho rằng eo anh thật nhỏ, chân thật dài, da thật trắng; giờ ngẫm lại, cậu đã có một cảm giác hoàn toàn khác trước những điều này.

Ngoài ra, đĩa trứng chiên tỏi tây mà cậu đã ăn vồ ăn vập vào giữa trưa...

Nghe thấy mặt mình nóng ran, Quan Cạnh vội đánh mắt đi chỗ khác, chộp lấy ấm nước sôi để nguội rót liên tục vào họng.

"Nhưng mà Cả, mày thích ai rồi à?" Đồng Triết đột nhiên nhớ tới điểm trọng yếu. "Sao không nói cho bọn tao biết? Mày không coi anh em ra gì hết."

"Ừ, đúng. Tao kể cho mày nghe về tình yêu đơn phương của tao với nữ thần. Lão Triệu cũng kể về hành trình yêu đương của nó và bạn gái. Sao mày lại giấu?" Vu Phong bảo. "Bọn tao từng gặp người đó chưa? Học khoa nào?"

"Người đó... Người đó không phải sinh viên trường mình." Quan Cạnh nắm rịt ấm nước, như thể bất cứ lúc nào cũng cần uống. "Những chuyện còn lại tao tạm thời không thể nói cho bọn mày."

Khéo làm sao, nhân viên phục vụ đúng lúc này dọn lên hai món cứu vãn tình thế. Quan Cạnh vội nhân cơ hội đánh trống lảng: "Ai gọi cá nữa, bọn mình câu được cả xô rồi mà?"

"Nhưng toàn cá nhỏ, chỉ đủ nấu canh. Muốn ăn thịt thì phải dùng cá lớn chứ." Đường Gia Di nói theo cậu. Hệt như lương tâm trỗi dậy, cô muốn tìm cho Quan Cạnh bậc thang đi xuống. "Đúng không, Quan Cạnh?"

"... Ừ." Quan Cạnh nhìn cô, cảm thấy nụ cười trên mặt cô có vẻ gì là lạ. "Cá gì vậy?"

"Cá trắm cỏ à?" Phó Tam Sinh cũng góp một câu.

"Không phải trắm cỏ, là cá mè hoa." Đồng Triết thành công bị họ dẫn đi. "Nó cũng là đặc sản ở đây, anh tôi nói nhất định phải thử."

Giữa lúc thảo luận, nhân viên phục vụ dọn lên vài món ăn khác mà họ đã gọi. Mọi người bắt đầu cầm đũa, và sau cùng thì chủ đề "Quan Cạnh thích ai" cũng trôi vào dĩ vãng.

Sau bữa tối, Nông Trại tổ chức một cuộc thi hát nhỏ xinh ngay bãi đất trống trước cổng, chẳng qua không ai trong số họ hứng thú tham gia. Cả bọn chơi game trong đại sảnh một chốc, rồi ai về phòng nấy.

"À, anh Tam, em còn phải thoa thuốc nữa không?" Quan Cạnh đột ngột dừng bước, hỏi Phó Tam Sinh. "Thuốc còn trong phòng anh ạ?"

"Ừ." Phó Tam Sinh gật đầu. "Vậy cậu vào đây, thoa xong thì về."

Quan Cạnh nhanh chóng theo anh vào phòng.

"Cậu không về phòng mình, là vì sợ Vu Phong gặng hỏi nữa ư?" Phó Tam Sinh đổi giày, ngồi xuống mép giường. "Rửa mặt, rồi ra thoa thuốc."

"Cũng không hẳn." Quan Cạnh ngồi đối diện Phó Tam Sinh, chẳng hiểu sao không dám nhìn thẳng mắt anh. "Tránh mặt Phong một phần vì việc này, phần còn lại là... Em muốn, muốn hỏi anh chút chuyện."

Quan Cạnh hiếm khi đường hoàng nghiêm túc thế này, Phó Tam Sinh lấy làm tò mò: "Chuyện gì?"

"Trước, trước khi gặp em, anh có... bạn trai không?" Quan Cạnh ngước mắt, nhưng ánh nhìn vẫn chỉ dừng lại trước cằm Phó Tam Sinh. "Có bao nhiêu người ạ?"

"Hai." Phó Tam Sinh trả lời. "Tình đầu năm cấp ba, sau đó chia tay vì khoảng thời gian tôi come out đã không tham gia kỳ tuyển sinh đại học, đâm ra việc học đứt gánh giữa đường. Còn người thứ hai... không có gì hay để nói."

"Vậy, anh có..." Quan Cạnh bắt đầu căng thẳng, nói năng vấp váp. "Anh, đã từng..."

"Không, chưa từng. Tôi chưa từng quan hệ." Phó Tam Sinh nói.

Quan Cạnh thở ra.

Cậu hỏi, sau một đỗi: "... Hôn nhau chưa ạ?"

"Cái này mà vẫn chưa, thì quả thật hơi vô lý." Phó Tam Sinh cười. "Tôi đã ba mươi rồi, nếu nụ hôn đầu vẫn còn thì có phải tội nghiệp cho tôi quá không."

Nhìn Quan Cạnh nhíu mày, Phó Tam Sinh mềm lòng dịu giọng: "Hôn này, không giống cậu tưởng đâ..."

Quan Cạnh ngắt lời anh bằng cách đứng phắt dậy.

Phó Tam Sinh ngỡ ngàng ngẩng đầu, đương muốn hỏi Quan Cạnh có chuyện gì thì người nọ sải bước đến gần, cúi người ấn vai đè anh xuống.

Và ngay khi chiếc hôn đầy ngang ngược đáp lên môi anh, Phó Tam Sinh rốt cục định thần lại đẩy cậu ra.

"Quan Cạnh, cậu làm gì vậy!"

"Em, em không phải..." Quan Cạnh giật mình, lắp bắp. "Anh Tam, em xin lỗi... Em, em vừa nghe anh nói tới hôn thì, có hơi ghen..."

"Cậu không cần kích động như vậy." Phó Tam Sinh hít sâu, cố giữ cho mình bình tĩnh. "Cậu làm tôi..."

"Vừa rồi do em bốc đồng, nhưng không phải vì bốc đồng mà muốn hôn anh!" Quan Cạnh vội giải thích, trước khi anh nói hết. "Em, em từ trước đến giờ vẫn luôn muốn hôn anh..."

"Anh Tam, anh đừng giận. Về sau... Về sau, em sẽ không hư như thế nữa."

Cậu cúi gằm mặt, hối hận vì sao (lại) đột nhiên mất kiểm soát. Và chính vì không dám nhìn Phó Tam Sinh, cậu đã lỡ mất vành tai đỏ bừng và nhịp đập không mấy ổn định của anh.

Bẵng đi thật lâu, Phó Tam Sinh nói: "Đi rửa mặt đánh răng, sau đó ra đây thoa thuốc rồi về ngủ."

Quan Cạnh vọt vào phòng tắm như được đại xá.

Đến khi ra ngoài lần nữa, Phó Tam Sinh đã mở lọ thuốc và cầm tăm bông chờ cậu. Quan Cạnh ngồi thụp xuống, ngẩng mặt đưa cằm về phía Phó Tam Sinh: "Anh Tam làm đi ạ."

Vết thương đã bắt đầu lành lại, ước chừng ba đến năm ngày sau sẽ gần như khỏi hẳn. Quan Cạnh thấp giọng, khi Phó Tam Sinh đang chấm thuốc: "Anh Tam, anh không giận chứ?"

"Tôi không hề giận cậu." Phó Tam Sinh trả lời. "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi."

Quan Cạnh thở phào, thôi làm phiền Phó Tam Sinh. Thoa iodophor rồi, đang định ném tăm bông thứ hai vào thùng rác, Quan Cạnh lại bất thình lình nắm cổ tay anh.

"Em xin lỗi." Quan Cạnh khẽ nói.

"Cậu không cần phải xin lỗi." Phó Tam Sinh bảo. "Tôi cũng đâu có trách cậu."

"Em biết." Quan Cạnh cúi đầu. "Em không phải xin lỗi vì chuyện vừa rồi."

Nói đoạn, cậu ghé sát vào bàn tay mình đang nắm. Và trước khi anh hỏi "Xin lỗi vì chuyện gì", cậu đã chầm chậm chạm đôi môi ấm áp của mình lên ngón út hơi cong của anh.

Một nụ hôn rất nhẹ, rất dịu dàng.

Hết chương 22