Edit: Zackk
Beta: Zackk + Linh
Lúc ấy vừa mới phân khoa, cô chọn khoa tự nhiên, lượng kiến thức vật lý đột nhiên tăng mạnh khiến cô không thích ứng kịp. Có vài lần kiểm tra điểm số không như ý muốn, thậm chí có thể nói là không đạt. Hạ Vi Vũ rất buồn lòng, rõ ràng bản thân đã nỗ lực hết sức, chăm chỉ học Vật lý rất lâu nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Vào giờ nghỉ trưa, mọi người đều nằm trong phòng điều hòa ở ký túc xá ngủ trưa. Chỉ có cô ngồi yên soát lại đề Vật lý, mồ hôi chảy từng giọt lên trang sách, làm nhòe đi công thức cô vừa mới viết.
Trong vài giây cô hơi hoảng hốt, dừng tay lại, ngồi ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, radio trường bắt đầu phát tin tức. Cô không biết vì sao mọi người lại có thể về ký túc xá ngủ, cũng không hiểu sao các giáo viên lại được về nhà nghỉ ngơi.
Cô nằm dài trên bàn, nhắm mắt lịa, nghe một bài hát rất nhẹ nhàng, một giọng Bắc nam rất êm tai hát 《Vị khách Ba Lan》.
“Khi đó cô có rất nhiều giấc mơ, về văn học, về sự nghiệp, về lý tưởng.
Khi đó nàng thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm khuya,
Bởi vì có rất nhiều giấc mơ chưa hoàn thành
Bởi vì không cam lòng với thực tại
Bởi vì vẫn còn chờ mong vào tương lại
Bởi vì tin tưởng bản thân sẽ làm nên kỳ tích!”
Nghe đến đó, cô nhìn những cuốn sách dày mỏng khác nhau mình đang đè lên, đáp án viết mực đen, chú thích mực đen, còn có đánh dấu xanh lam cho đề mục, cô lại nghĩ đến lần trước mình đã cầm đề thì Vật lý về khóc lớn với mẹ: “ Con không học khoa Lý nữa, Vật lý thực sự rất khó.”
Mẹ cũng không an ủi cô mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu : “ Không học cũng được, bây giờ chuyển về khoa Văn vẫn còn kịp.”
Quả nhiên mẹ luôn là người hiểu rõ con mình nhất, chiêu khích tướng rất hữu dụng với nàng.
Lúc trước chọn học khoa Lý là cô, người tràn đầy tự tin nói với giáo viên khuyên học khoa Văn rằng mình học Lý không hề kém Văn cũng là cô, bây giờ mới chỉ vừa phân khoa, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?
Đúng, Hạ Vi Vũ, mày không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Cô tự nhắc nhở bản thân, một lần nữa cầm cây bút lên tiếp tục luyện đề.
Ngay từ đầu xác định lợi dụng giờ nghỉ trưa để học tập, như vậy thì toàn bộ mục đích của cô chỉ còn hai thứ: nâng cao thành tích và nghe giọng đọc truyền cảm trên radio vào giờ nghỉ trưa.
Cô rất thích âm thanh trên radio này, không chỉ đọc thơ, đề cử ban thảo và phim ảnh đều rất phù hợp với sở thích của cô. Thâm chí, sau khi đọc diễn cảm, cách biểu đạt, giải thích và dẫn dắt đều làm cô mê muội.
Vào giờ phát thanh buổi trưa, Diệp Sơ Dương phối hợp đọc một đoạn “Hồng lâu mộng” và phát biểu cảm tưởng của mình trong tập san văn chương của trường, nhân vật chính viết đến là nha hoàn Xạ Nguyệt trong lầu xanh. Hồi đó khi đọc đến quyển này, Hạ Vi Vũ chỉ có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, bởi vì khi thi đại học giới hạn đề có Hồng Lâu Mộng, cho nên kỳ này giáo viên mới bỏ thêm Hồng lâu Mộng vào ôn tập, thậm chí còn khảo bài 5 phút trước giờ học, nhờ học sinh tóm tắt áng văn chương này.
Đọc Hồng Lâu mộng xong, bạn bè trong lớp tự động chia làm hai phái : Đại Ngọc và Bảo Thoa. So sánh giữa Lâm muội muội bi sầu và Bảo Thoa tâm cơ, cô càng thích cô gái nào nhẹ nhàng hiền lành hơn. Bắt đầu thích áng văn này từ khi Xạ Nguyệt nói một câu tạo nghiệt làm mắt cô sáng ngời. Giống như những gì tác giả viết ở trong văn, Xạ Nguyệt không làm trái bổn phận, cho dù ra ngoài chơi vẫn nhớ trong phòng cần có người hầu hạ. Rất thích áng văn này nhưng cô vẫn không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Các bài văn trong tập san không kí tên là các bài nghị luận văn học. Hôm nay được đọc cảm nhận của hắn, cô mới phát hiện hai người hóa ra có nhiều điểm giống nhau như vậy.
Nhờ có giọng đọc của hắn nên cô làm đề vật lý cũng không đến nỗi buồn tẻ, khu dạy học trống không cũng vì có âm thanh mà đỡ hiu quạnh.
Sau bao nỗ lực cố gắng của cô, thành tích Vật lý cũng dần đi lên.
Trước lần thi thử cuối cùng, thầy giáo cùng học sinh giao lưu. Bàn về vấn đề học tập, cô chỉ nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên “Làm đi làm lại đề thi.” Mà để nói được câu này cần bao nhiêu nỗ lực, chỉ mình cô biết.
Tuy rằng thành tích tăng cao nhưng cô vẫn kiên trì luyện tập trong giờ nghỉ trưa, chỉ là cô có nhiều thời gian nghe radio hơn.
Radio đọc phát thanh buổi trưa kéo dài một học kỳ, ngoại trừ cô thì cũng có nhiều người biết đến hơn.
Có lẽ là bởi vì khi nghỉ trưa không có giáo viên nên hầu hết các bạn học đều ở ký túc xá, bắt đầu có người gửi bản thảo cho chương trình.
Bài viết gần như đều viết về tình yêu ngây ngô của thiếu nam thiếu nữ. Bài viết giấu tên, không ai trực tiếp thổ lộ mà chỉ viết về sự ngọt ngào luyến tiếc mà thôi.
Ngày hôm qua là tìm kiếm thông tin của cô bé đeo cặp màu xanh lam gần cửa tiệm tạp hóa, hôm nay là bài luận vì sao tâm trạng của con gái thất thường, có lẽ ngày mai sẽ viết về đôi tình nhân nào đó chia tay.
Hạ Vi Vũ bắt đầu viết thư gửi cho chương trình radio, viết về cảm nghĩ những bộ phim, cuốn sách mà MC giới thiệu, thỉnh thoảng sẽ bày tỏ một vài cảm nghĩ của mình, nhưng mà cô càng mong không ai đọc được thư mình hơn.
Cô mua rất nhiều giấy viết thư đáng yêu, những chuyện gì vui thì viết giấy màu hồng, những câu chuyện chia tay lâm li bi đát sẽ dùng giấy ca rô đen, ghi chép những câu chuyện thường ngày thì viết vào giấy có hoạt hình vui nhộn.
Hộp thư của chương trình như một hốc cây, gửi đi nhiều cũng sẽ có phản hồi.
Cô sau khi nghe xong người ta đọc thư của mình, hóa ra không phải chỉ đọc thư mà còn chen vào bình luận như đang nói chuyện với bạn bè, hắn thậm chí sẽ kết hợp một chút thư hôm qua với hôm nay vào nhau tạo sự hài hòa.
Hạ Vi Vũ viết rằng cô rất muốn được đi du lịch, hắn giới thiệu cho cô tuyển tập 《Chuyện xưa Sahara》, nếu cô nói gần đây tâm tình buồn chán không vui, hắn lại đề cử phim điện ảnh của Pháp 《Mời cậu ngậm mồm》.
Giờ phát thanh buổi trưa trở thành cuộc trò chuyện bí mật của hai người, là cuộc đối thoại người ngoài nghe sẽ không hiểu. Cô nghe giọng rồi tưởng tượng khuôn mặt của hắn đang ngồi ở phòng thu âm.
Có người từng nói: ‘Thanh xuân là những tháng ngày yêu thầm đẹp đẽ ’
Nhưng thanh xuân của cô là những ngày yêu thầm người mình không biết mặt nhưng lại có cảm giác là bạn bè lâu năm.
Sau khi thi đại học xong, giờ phát thanh buổi trưa đổi MC.
Cô thấy rất lạ. Cô muốn hỏi tại sao hắn không tiếp tục làm MC nhưng không biết nên nói với ai. Muốn viết thư nhưng lại không biết nên dùng thân phận gì để hỏi.
Một cuộc tình đơn phương thầm lặng cứ như vậy mà kết thúc, cô thậm chí còn không biết hắn là ai.
Không thể viết thư, cô viết những lời hắn thường xuyên nói vào nhật ký, thậm chí khi đang tranh thủ đọc tiểu thuyết ngôn tình cũng tự hỏi xem hắn có đang đọc một quyển sách giống mình hay không.
Hiện tại cô nhìn chằm chằm vào người cầm hoa tươi, mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn cầm tay, che miệng cô lại, chầm chậm đi vào giảng đường.
Mặt cô nóng lên, hình như hơi đỏ.