Chương 1: Bánh mì đậu đỏ

Bao Thừa Hạo cắn mạnh cây bút, anh muốn viết thông báo tuyển người, nhưng suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định là quên đi, tờ giấy trắng bị vò thành một cục ném vào thùng rác.

Viết thông báo gì chứ, quá phiền phức, thôi thì tìm người giới thiệu vậy.

Vì thế anh đã gọi cho một người bạn cũ của anh, cũng là hàng xóm cũ Trần Thực, nhờ anh ta tan tầm đến cửa hàng một chuyến.

Sau khi tới nơi, Trần Thực trực tiếp hỏi: "Học sinh vừa học vừa làm à? Cậu có thể trả bao nhiêu?”

Bao Thừa Hạo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nếu như là em họ của Trần Thực, vậy thì không thể trả quá thấp, dù sao hai người quen biết lâu như vậy, mặt mũi là một vấn đề lớn, nhưng làm quản lý cửa hàng, kiểm soát chi phí cũng là vấn đề mà anh quan tâm hàng đầu.

Suy đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định nói rõ với Trần Thực, nhưng không ngờ anh ta lại đang dùng ánh mắt mê hoặc nhìn chằm chằm vào một vị khách hàng trong tiệm.

Đó là cô gái đến đây mỗi ngày hai lần, buổi sáng một lần, buổi chiều một lần, và thích ngồi ở trước cửa sổ ăn bánh mì đậu đỏ.

Bao Thừa Hạo dùng bàn tay to đánh vào gáy anh ta, "Này, tên biếи ŧɦái chết tiệt, cậu mà cứ nhìn chằm chằm xem tôi có đánh chết cậu không!”

Trần Thực quay đầu lại, thấy cô gái không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, "Sao? cậu biết cô gái đó à?”

"Đã nói cậu là tên biếи ŧɦái mà, cậu không nhìn xem người ta đang mặc đồng phục học sinh à, là một học sinh đó!"

Trần Thực nhớ lại đôi chân trắng như tuyết dưới làn váy: "Chính là mặc đồng phục học sinh mới hấp dẫn, dáng dấp cũng xinh đẹp, đúng là một vẻ đẹp lạnh lùng."

Bao Thừa Hạo vừa nghe đã nổi giận, "Cậu dám quấy rầy cô ấy, tôi móc mắt cậu xuống bây giờ!”

“Được rồi được rồi, hung dữ như vậy làm gì,” chuyện làm công đợi tôi hỏi em họ tôi đã, xem nó muốn bao nhiêu rồi nói sau.

Lúc đi Trần Thực tiện tay cầm một túi bánh mì nướng, lần này anh ta sợ, nên cũng không dám nhìn cô gái đó nữa.

Không biết cô gái kia có nghe được những lời nói không có dinh dưỡng của Trần Thực hay không, Bao Thừa Hạo nghĩ lại cũng thấy xấu hổ, nhưng vẫn phải đi nói xin lỗi.

Anh cầm lấy khăn làm bộ lau cái bàn trước cửa sổ, lén nhìn cô gái ngồi bên cạnh đang vô cảm nhai bánh mì đậu đỏ, nếu như không phải mỗi ngày cô đều đến đây, anh còn tưởng rằng bánh mì mình làm không ngon.

Bao Thừa Hạo lấy hết can đảm lên tiếng: "Nếu như ánh mắt của bạn tôi, hoặc là có nói cái gì mạo phạm đến em, tôi sẽ thay mặt cậu ấy xin lỗi em, cậu ta không phải người xấu, nên em không cần phải sợ."

Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, vẫn là một khuôn mặt vô cảm, đôi mắt to rất đẹp, nhưng bên trong không có một chút lấp lánh nào, cũng không có một loại sức sống mà học sinh trung học nên có.

Cô chớp mắt nhìn, rồi mới trả lời anh một câu "Không sao đâu".

“À... Nếu không tôi mời em uống sữa chua, em có thích uống không?”

Cô gật đầu cứng ngắc như robot.

Bao Thừa Hạo gãi gãi da đầu, đi tới tủ lạnh lấy một gói sữa chua dâu tây.

"Cảm ơn."

Câu cảm ơn nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Ngược lại anh cảm thấy lạ là bình thường những khách quen nữ học sinh trung học đến đầu rất ồn ào, ríu rít chen lấn chọn tới chọn lui, có đôi khi còn phàn nàn tại sao trong tiệm không có bánh ngọt, không có loại này, không có loại kia.

Duy chỉ có cô gái này, lần nào đến chỉ gọi bánh mì đậu đỏ, sau khi trả tiền thì im lặng ngồi ở trước cửa sổ ăn, không nhìn phong cảnh, cũng không nhìn điện thoại di động, đương nhiên là rất kỳ lạ, nhưng bởi vì dáng vẻ cô rất đáng yêu, nên khi cô nghiêng mặt ăn từng miếng bánh mì, thực sự rất hấp dẫn.

Bao Thừa Hạo luôn nhắc nhở mình không thể nhìn chăm chú, anh là một người đàn ông lớn tuổi, anh không muốn bị các bà vợ gần đó lầm tưởng anh là người đàn ông kì lạ.

Nhưng nếu nói không tò mò thì chắc chắn là nói dối.

"Em chỉ thích bánh mì đậu đỏ, em không thích cái khác sao?" Anh dứt khoát ngồi xuống, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô.

Cô gái lạnh lùng "Ừm" một tiếng, không thèm nhìn anh một cái.

Bao Thừa Hạo nhớ tới con gái đương nhiên sẽ không muốn nói chuyện với đàn ông xa lạ, nên nhìn cô cười một cái, rồi đứng lên, định đi vào trong phòng bếp.

Nhưng đi được nửa bước, thì góc áo bị giữ chặt, anh nghi hoặc quay đầu lại.

Cô gái nhanh chóng liếʍ sữa chua màu trắng ngà bên môi, nói: "Em tên là Phó Băng Dao, có phải anh muốn tuyển học sinh vừa học vừa làm không? Em có hứng thú.”

A, cô ấy có thể nói ra một câu dài như vậy sao.

Nhất thời Bao Thừa Hạo không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy... Vậy ngày mai em đến phỏng vấn đi.”