Chương 10

Lúc mẹ tôi dẫn cảnh sát đến, họ tìm thấy tôi trong nhà vệ sinh thì đã là đêm khuya hơn 12 giờ.

Mẹ tức giận truy hỏi trường học nhưng câu trả lời nhận được cũng chỉ là do người dọn dẹp trong trường không biết tôi ở trong nhà vệ sinh, hỏi hai câu không thấy ai trả lời nên mới khóa cửa.

Cuối đông rét buốt, tôi bị cảm, nằm trên giường mơ màng cả một tuần mới miễn cưỡng khỏi bệnh.

Mẹ tôi ngồi bên giường hỏi: "Nghiên Nghiên, học kỳ sau con học ở nhà, không cần tới trường học nữa được không?"

Đây là biện pháp tốt nhất mẹ có thể nghĩ tới.

Rõ ràng trường học muốn bảo vệ Quý Uyên, vả lại hắn còn chưa đủ tuổi, cảnh sát tra được cũng chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng mà thôi.

Lại chuyển trường một lần nữa là không thể, bây giờ tôi đã học lớp 12.

Mẹ của tôi chỉ là một người thường, riêng việc nuôi sống tôi thôi đã lấy đi hết mọi sức lực của mẹ.

Sau khi khỏi bệnh, tôi vùi mặt ở nhà điên cuồng học tập mấy ngày.

Trong những ngày này Quý Uyên gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, cũng gửi không ít tin nhắn.

Tôi không nghe, cũng không đọc.

Chạng vạng hôm nay tôi thấy tập bài thi vật lý tổng hợp đã làm xong hết rồi, khẽ thở dài mặc áo khoác chuẩn bị ra nhà sách mua thêm một ít đề thi.

Ngoài trời bông tuyết dày đặc.

Tôi giữ chặt khăn quàng cổ đi xuống xe bus, ánh mắt nhìn liếc qua con đường phía trước, đột nhiên cả người cứng đờ tại chỗ.

Kia là Quý Uyên.

Hắn mặc áo khoác màu xám đậm, nắm tay một cô gái đi trong màn tuyết.

Thân hình cô gái kia xinh xắn mảnh mai, mặc một chiếc áo khoác màu trắng trông rất đắt tiền, để tóc quăn, quay đầu vừa cười vừa nói gì đó với hắn, thái độ của hai người vô cùng thân thiết.

Đợi đến khi tôi nhìn rõ gương mặt xinh đẹp động lòng người kia sau vô vàn hoa tuyết bay múa, thì máu thịt cả người đều đã đông đặc.

Phố đông gần tết, trên đường người người tấp nập ồn áo vô cùng náo nhiệt.

Nhưng tôi lại giống như bị ném xuống biển sâu lạnh lẽo vô tận, hồi ức như sóng thần cuốn đến nhấn chìm tôi vào địa ngục sâu thẳm.

Lúc tôi lấy lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng hai người kia nữa.

Tôi cầm một tập đề thi về nhà, vừa tới đầu ngõ đã nhìn thấy Mạnh Thanh Hoa đứng đó, một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào tôi không nói lời nào.

Lần này tôi chủ động dừng lại trước mặt cậu ta, mở miệng thì thầm: "Vừa nãy tôi nhìn thấy Giang Kha trên phố."

Có cảm xúc kịch liệt hiện lên đáy mắt cậu ta.

"Một giây đồng hồ đó tôi đã hiểu ra rất nhiều thứ."

"Tựa như một người bình thường như tôi sao có thể vừa chuyển tới trường mới liền có người chú ý, rồi lại như rõ ràng là bọn họ làm việc ác tày trời, vậy mà hết lần này tới lần khác nói rằng muốn giúp tôi chuộc tội---"

Tôi không nhịn được run rẩy cả người, nở một nụ cười thảm đạm:

"Tôi đã chuyển trường rồi, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô ta rồi, tại sao không chịu buông tha cho tôi? Hay bởi vì cô ta thích cậu, mà cậu cũng vì tiền đồ của mình mà lựa chọn đứng về phía cô ta, cho nên người đáng chết chính là tôi phải không?"

Nói xong chữ cuối cùng, giọng nói của tôi bỗng nhiên trở nên bén nhọn chói tai.

Người đi ngang qua đường cau mày, vội vàng tránh xa chúng tôi.

Trong mắt Mạnh Thanh Hoa hiện lên nỗi thống khổ, cậu ta bối rối xin lỗi tôi: "Tớ xin lỗi cậu, A Nghiên."

"Nói vài câu xin lỗi thì có ích lợi gì?"

Tôi thờ ơ ngắt lời cậu ta:" Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, ít nhất đám hung thủ mấy người cũng phải trả giá tương tự, như vậy mới là xin lỗi!"