Chương 30

A Nam cũng không cảm thấy bất ngờ mấy, thái tử quả là thái tử, thần thông quảng đại chuyện gì cũng biết. Cũng không cần giấu diếm thêm, A Nam trực tiếp đi xuống đường đua xem Phương Nhan.

Người khác đi lại có người nọ đến, vây quanh Ninh Huân Thụy như hình tròn không lối thoát. Lệ Đề nhìn thấy người mình ngưỡng mộ cũng bỏ đi cái lối kiêu kì mà bắt chuyện.

"Anh còn nhớ em không?" Bọn họ đã gặp nhau vài lần, ở Tư Thục hay ở vài bữa tiệc nào đó của gia đình.

Thái tử không trả lời càng không nhìn đến, thờ ơ lãnh đạm nhưng không làm nhiệt tình của Lệ Đề mất đi, anh càng như vậy cô ta càng thích.

"Trước đó em còn nghĩ Nhã Tinh Tinh quan trọng với anh, xem ra là không phải. Nếu đã vậy anh thấy em thế nào, chỉ cần anh muốn em sẽ chuyển sang Tư Thục ngay"

Một lòng ái mộ của năm trước đến đây cũng không thay đổi, thái tử đúng là có ma lực hút người.

"Muốn trở thành bạn gái của tôi?"

Dù anh không nhìn đến nhưng ít ra đã mở miệng, Lệ Đề phấn khích đáp đúng là như vậy. Ninh Huân Thụy nhìn cô ta một cái sau đó trang nhã đứng lên, ánh nắng rực rỡ làm nền cho thiếu niên xuất chúng.

"Cô so với bạn gái của tôi còn không bằng một nửa"

Bạn gái của anh? Nhất thời Lệ Đề không suy nghĩ kịp, sao có thể? Trước nay thái tử chỉ ngủ không yêu, lấy bạn gái ở đâu ra. Huống hồ nếu có sao lại chưa nghe tin tức nào, ai hẹn hò với anh lại không muốn cả thế giới biết.

Nhìn bóng lưng của anh dần mất hút, cô ta chỉ còn một suy nghĩ trong đầu, lẽ nào lại là Nhã Tinh Tinh?

#

Không ngoài dự đoán Phương Nhan đã giành được chiến thắng ở hạng mục cho nữ, lúc về đến đích đã lao ngay về phía A Nam ở gần đó. Một người nhiệt tình như lửa, một người trầm mặc ít nói ôm nhau thế mà hoà hợp lạ thường.

Hội trưởng hội học sinh thường ngày không một nụ cười vậy mà bây giờ cũng cười trọn vẹn một cái, còn ai ngu ngốc mà không biết quan hệ giữa bọn họ.

Hội thao đúng là dịp công khai tốt nhất trong năm.

Hai người bạn sinh đôi ở gần đó còn tưởng Phương Nhan đến khoe chiến tích với bọn họ, e là bây giờ không rảnh.

"Anh hai, nhìn anh như biết chuyện này rồi?" Triết Mân cảm thấy dường như chỉ có anh ta là không biết.

"Hiện tại em biết còn chưa muộn"

"....."

Ông trời ơi, thế mà người đầu tiên hẹn hò trong đội là Phương Nhan. Thân trai ế mười mấy năm của Triết Mân hoàn toàn sụp đổ, nói cái gì mà chị em lại có tình yêu trước.

"Công đạo ở đâu chứ, giờ chỉ còn mỗi học muội tiểu Cố, chúng ta không thể để rơi vào miệng sói được"

Triết Thác cảm thấy cái này có chút muộn, từ lúc ban đầu chỗ bọn họ đứng ngang mặt bọn thái tử. Mà thái tử gia này từ đầu đến cuối chỉ nhìn một hướng, chính là chỗ Cố Tiểu Khả đang đứng, có vẻ như hai nữ nhân trong đội đều bị sói cõng mất.

Sân thi đấu thay đổi, mọi người tập trung về sân bóng rổ trong nhà vận động, người người đông đúc chen chúc giành chỗ ngồi có lợi thế nhất.

Thịnh Tống Văn cùng thái tử cư nhiên lại đi đến hàng ghế thường ngồi cùng bọn Tô Bội, làm dấy lên một trận huyên náo.

"Trời ạ, rốt cuộc cũng có ngày được ngắm thái tử ở cự li gần thế này"

"Đều là phúc của anh Tống Văn"

"Tô Bội đó thật may mắn còn chưa phải chính thức mà đã được anh Tống Văn ra mắt với thái tử"

Theo thứ tự mà nói chỉ có Tô Bội và Thịnh Tống Văn ngồi kế bên nhau, Cố Tiểu Khả và thái tử đều ngồi vòng ngoài không hề gây chú ý.

Cô gái nhỏ cũng không nhịn được nhìn anh nhiều hơn một cái, dù sao nhiều người nhìn anh như vậy cô có nhìn cũng không ai để ý. Nào ngờ vừa nhìn một cái thì tâm linh tương thông, thái tử cũng nhìn cô không kiêng kị mà dời tầm mắt đi.

Làm mấy người xung quanh chỗ cô gái nhỏ khích động.

"Vừa rồi anh ấy nhìn tớ ư?"

"Điên à, phải là tớ chứ"

Ting một cái có tin nhắn đến

"Không dám nhìn hmm"

Cố Tiểu Khả gõ phím trả lời, còn lo nhìn xem có ai nhìn hay không.

"Quá nguy hiểm, đợi xong hôm nay em sẽ mời anh ăn một bữa vì chiến thắng sắp tới của anh nhé"

"Ăn em thì thế nào?" Dù là tin nhắn nhưng cô vẫn mường tượng được vẻ mặt xấu xa của anh

Cố Tiểu Khả gửi một nhãn dán mặt khinh bỉ sau đó cất điện thoại vào trong bởi vì trận đấu bắt đầu.

Nghe nói người dẫn đội vào sân là đội trưởng mới của Danh Vãn, là Trịnh Hoằng. Anh ta điềm tĩnh không có bất kì biểu tình nào, ung dung nói vài câu rồi rời sân. Nghe nói anh ta chơi môn này khá tốt nhưng lại không tham gia, để dành sức lực lên sân băng đối đầu với thái tử.

Đội cổ vũ hai bên cũng vào sân, không ai nhường ai, Tâm Ngưng nhảy một điệu năng động phù hợp kĩ thuật khéo léo. Lệ Đề cũng không chịu thua, điệu nhảy nhịp nhàng, đẹp mắt.

Hiệp đầu tiên Tư Thục dẫn trước tỉ số, đến hiệp hai đổi người lại là Danh Vãn gỡ lại. Phương Nhan trông thấy A Nam hội ý để vào hiệp cuối, thật sự Danh Vãn năm nay không hề giống năm ngoái.

"A Nam cố lên, đè bẹp bọn họ cho em"

Người ở dưới sân nghe thấy liền mỉm cười vẫy nhẹ tay với cô, kéo theo hàng loạt tiếng cổ vũ ầm ĩ. Đường chuyền của đối thủ sớm đã bị A Nam nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần giả vờ một chút thì cơ hội then chốt cho bọn họ nếm mùi thua trận.

Vừa lúc cướp bóng lại thì nhanh chóng ghi điểm làm Danh Vãn không kịp trở tay, đội hình rối loạn. Thêm vào đó cú ném ba điểm xuất sắc của A Nam càng làm khí thế của bọn họ bị ảnh hưởng.

Kết quả vẫn là Tư Thục thắng, Trịnh Hoằng siết tay nhìn về phía Ninh Huân Thụy, thái tử cao quý kiêu ngạo hãy chờ xem trò hay trên sân băng.