Chương 17

Thật ra bọn họ vốn chỉ muốn xem người như thế nào sẽ khiến cho Ninh Huân Thụy động lòng, vốn A Nam đã biết cô gái này từ trước ở sân chơi bóng trong khu nhà.

Ngoại hình rất bắt mắt đặc biệt xinh xắn đáng yêu muốn ôm vào lòng, chỉ có tên Thịnh Tống Văn này nhìn cô chưa được mấy lần mà thôi một hai muốn đến đây xem.

Cố Tiểu Khả không hề biết bọn họ quan sát cô cho nên thật thoải mái mà chỉ cho Điền Nhất chỗ này phối màu như thế nào, hai người như một bức tranh tách biệt với mọi thứ.

Thịnh Tống Văn cười đầy hứng thú, tiện tay chụp một tấm hình gửi cho người nọ.

"Là bạn gái của cậu hay của người khác đây, thái tử gia"

Vốn Ninh Huân Thụy còn muốn cho cô mấy ngày để suy nghĩ nhưng sau khi xem được bức ảnh này thì anh không muốn chờ nữa. Sao có thể để một tên thư sinh như vậy giành lấy bánh bao nhỏ? Thật nực cười.

Cố Tiểu Khả đang thu thập đồ đạc bỏ lại vào túi thì điện thoại lại ting một cái

"Chỗ cũ"

Là anh thái tử ư? Nhưng sao anh lại có số điện thoại của cô nhỉ, hình như bọn họ còn chưa trao đối số liên lạc mà. Đợi tí nữa gặp nhau cô sẽ quét wechat của anh vậy.

"Cậu muốn uống gì không? Chúng ta cùng đi"

Hiếm khi trong phòng chỉ có hai người, Điền Nhất không thể không tận dụng cơ hội nhưng mà cô lại giơ điện thoại trong tay lên vẻ mặt thành khẩn.

"Xin lỗi cậu, tớ có việc trước rồi lần sau tớ sẽ mời cậu"

"Vậy cậu đi trước đi"

Cố Tiểu Khả vẫy tay sau đó đi nhanh ra ngoài, vẻ mặt Điền Nhất tối đen lại vung tay làm rớt lọ đựng cọ vẽ rơi ra đầy đất, Nhân Nhân ở bên ngoài đều trông thấy hết nhưng cô ấy không bước vào.

#

Cố Tiểu Khả nhìn đông tây cẩn thận sợ mọi người phát hiện cũng rất nhanh chân đã đến nơi, cô còn chưa gõ cửa thì người ở trong đã mở cửa đi ra làm cô đυ.ng phải l*иg ngực ấm nóng.

Cô gái nhỏ vừa gọi một tiếng anh thì thái tử đã kéo cô vào trong, đóng cửa lại áp cô lên tường bắt đầu tấn công đôi môi hồng hào đầy cám dỗ này.

Trước đây cô không đẩy anh ra bây giờ lại phát hiện bản thân thích anh cho nên không có lí do phải từ chối anh, được người mình thích thân mật thật sự là cảm giác rất tốt.

Phát hiện ra cô gái nhỏ có chút đáp lại càng làm anh cả người khốn đốn trong du͙© vọиɠ, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc rút hết hơi thở và mật ngọt, răng lưỡi giao nhau càng ngày càng trầm mê.

Tay anh đặt eo cô nhéo nhẹ vài cái, Cố Tiểu Khả đã cảm thấy không nổi, cảm giác cứ bay bổng muốn nhiều hơn, cơ thể này thật là mẫn cảm. Đầu lưỡi của anh lại hướng xuống cổ, nhẹ nhàng dây mυ"ŧ tức thì âm thanh nho nhỏ vang lên đầy gợϊ ȶìиᏂ đánh thẳng vào tâm trí.

Ngay lúc này Cố Tiểu Khả dường như lấy lại được bình tĩnh đẩy anh ra

"Không...được, chỗ này sẽ để lại dấu vết sẽ...bị nhìn thấy"

Anh quên mất bé con rất nhát gan lại chưa từng trải qua loại chuyện này cũng không thể lại để lần đầu tiên của cô diễn ra ở đây. Thái tử bế cô lên, cô gái nhỏ ôm cổ anh không biết anh định làm gì.

Anh đặt cô xuống sofa, vẫn như hôm qua đi rót cho cô cốc nước khác biệt ở chỗ lần này Cố Tiểu Khả thật sự uống, một là vì nụ hôn vừa rồi hai là cô đang căng thẳng.

"Suy nghĩ thế nào, có muốn hẹn hò cùng tôi không hở bánh bao nhỏ"

Chỉ thấy cô gật đầu một cái, thái tử thực thoả mãn. Anh ngồi xuống vuốt ve đôi tay đang nắm chặt kia của cô, cất giọng đầy dụ hoặc

"Thích tôi rồi sao?"

"Một...chút"

Vậy cũng tức là bánh bao nhỏ có cảm giác với anh, cũng không phải anh đơn phương một mình. Chưa bao giờ thái tử nghĩ chuyện nhỏ nhặt dò xét tình cảm của người khác mà anh cũng sẽ để tâm đến vậy.

"Kể từ giây phút này, em chính là bạn gái của Ninh Huân Thụy"

Không thể ngờ rằng lời tuyên bố của ngày hôm nay là điều sẽ không bao giờ thay đổi, đến sau này thái tử mới nhận ra tình yêu dành cho cô sẽ không bao giờ biến mất, Cố Tiểu Khả cũng chỉ yêu mỗi thiếu niên cô gặp được ngày hôm đó ở vườn hoa.

"Em...em muốn chúng ta có thể yêu đương bí mật được không?"

Cô vừa nói câu này ra thì rõ ràng thái tử đã nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ cô không muốn danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh? Bao nhiêu người ngoài đó mong mỏi còn không có chút cơ hội.

"Tại sao?"

"Em cảm thấy bản thân bây giờ quả thật không xứng đáng được đứng cạnh anh, cho nên có thể đợi em cố gắng toả sáng đứng bên cạnh anh được không?"

Tim của anh dường như hẫng một nhịp, sao cô gái nhỏ có thể suy nghĩ như vậy, không có xứng đáng hay không xứng đáng. Ở bên cạnh anh chỉ anh mới có thể cho phép, người khác muốn chỉ tay năm ngón thì chỉ có thể chết.

"Đồ ngốc, sao phải để ý đến suy nghĩ của người khác"

Cố Tiểu Khả liền bắt đầu làm nũng, Tô Bội đã nói với cô nếu cô đã trở thành bạn gái của anh thì không cần sợ anh cứ thể hiện điều cần có trong tình yêu ra.

Hai mắt cô liền nháy nháy nắm tay anh nài nỉ, chết mất cô gái nhỏ thật là đáng yêu cuối cùng anh cũng chỉ có thể đồng ý nhưng đổi lại anh cũng có điều kiện, đó là cô phải cảm nhận và thích ứng với anh bởi vì tính dục của anh luôn rất mạnh huống hồ ở bên cạnh cô lúc nào cũng có thể bộc phát.

Cố Tiểu Khả đấm anh nhẹ một cái còn mắng anh lưu manh, cô cảm thấy bây giờ cô thích thái tử, cho nên cô có thể vì anh.