Tay cần tán dù được gấp gọn vẫn còn ẩm hơi nước, Lâm Tri Dạng đứng ở cửa.
Nụ cười tươi tắn như nắng ấm chiếu soi vào mắt nàng, cô dời mắt từ di động nhìn lên, đuôi mắt cong cong, ôn nhu nhìn Úc Triệt.
Hai chữ "cục cưng" đem đến sự rung động không thôi, nó như cơn mưa vào đêm hè, như làn gió tươi mát giữa đô thị phồn hoa, khiến mọi thứ vội vã dần lắng động lại. Dù cho nó chỉ là một từ sến sẩm, có thể nghe thấy ở bất cứ đâu trong khuôn viên trường, ngay trong giữa các tiết học, hay ngay cả trên đường phố.
Nó là cách gọi của những người yêu nhau, cách gọi đùa giỡn của bạn bè đồng nghiệp, hay là cách giáo viên gọi học trò làm họ tự hào hoặc khiến họ đau đầu nhất, cái này không có gì mới lạ.
Đối với một người trên ba mươi mà nói, một từ như vậy lọt vào tai đơn giản chỉ như một lời chào thông thường, tầm thường vô vị.
Nhưng người gọi nàng như vậy, chỉ duy nhất thuộc về Lâm Tri Dạng của nàng.
Trong khoảng thời gian họ dùng phương thức kỳ quái để quen nhau, Lâm Tri Dạng chỉ mơ hồ dùng dãy số kia để ghi chú tên nàng, thậm chí còn không nói cho nàng biết nó có nghĩa là gì, cũng chưa bao giờ nói thành lời. Đêm đó, lúc tình nồng ý đượm, cô mới nỉ non hai chữ đó bên tai nàng.
Úc Triệt lập tức hiểu tại sao những lời ngọt ngào sến sẩm đó lại cần thiết với các bộ phim truyền hình lãng mạn.
Bời vì những lời đó khi được người yêu bạn nói ra, nó còn ngọt hơn tất cả các loại kẹo ngọt trên thế giới này. Nàng không thích đồ ngọt, nhưng nàng thích Lâm Tri Dạng, mà vị của Lâm Tri Dạng thì lại rất ngọt ngào.
Ngày hôm nay ở trên wechat nhận được hai chữ "cục cưng" này, cũng là lần đầu tiên. Nàng liền chụp rồi lưu nó vào mục yêu thích.
Trong mục yêu thích của nàng có rất nhiều thứ, tài liệu quan trọng, phần mềm khóa học, các tập văn được đăng tải, cũng như các cuộc đối thoại quan trọng với Lâm Tri Dạng từ khi quen biết cho tới tận bây giờ.
Sau khi Lâm Tri Dạng thêm nàng làm bạn bè, không có nhắn tin ngay, tin nhắn đầu tiên cô gửi cho nàng là năm ngày sau:
"Tối nay trời đột nhiên đổ mưa, chị có bị ướt không?"Tin nhắn không đầu không đuôi khó lý giải, nhưng Úc Triệt vẫn trả lời,
"Không có."Về sau, khi họ nhắc lại chuyện này, Lâm Tri Dạng mới nhớ lại một chút: "Lúc đó em ở bên ngoài bị ướt như chuột lột, điều đâu tiên em nghĩ đến là liệu chị có bị ướt mưa không. Khi chị nói không có em mới cảm thấy yên tâm."
Vẻ mặt cô khi nói những lời này cực kỳ nghiêm túc, Úc Triệt lúc đó suy nghĩ, Lâm Tri Dạng hẳn là thật tình thích nàng. Vì lí do đó, nàng mới gửi cho cô địa chỉ nhà trọ nàng thuê.
Nỗi lòng phức tạp được bất động thanh sắc đè nén xuống, Úc Triệt đứng ở bên trong, hỏi người ngoài cửa: "Em để quên gì sao?"
Nói xong, nàng hơi hơi nghiêng người, ý bảo Lâm Tri Dạng đi vào.
Lâm Tri Dạng không tính đi vào, giày cô giờ đây vừa ướt lại dính bùn đất, bước vào sẽ làm dơ nhà, Úc Triệt lại phải bận rộn.
"Có phải là chị đang không vui không?"
Biểu tình không gợn sóng, khẽ nói hai chữ: "Không có."
Lâm Tri Dạng mỉm cười, thần nghĩ, Úc Triệt nói dối cũng thật giỏi, không biết trước đây nàng đã lừa cô như vậy bao nhiêu lần rồi.
Vừa tạm biệt xong, cô bước đến cổng tiểu khu thì thấy một cặp đôi đang tranh cãi. Cô gái nói hôm nay cô ấy không muốn gặp đối phương, liền nói tạm biệt rồi rời đi. Cô nhất thời mới nhận ra phản ứng của Úc Triệt lúc nãy không thích hợp.
Ban đầu nàng không chịu nghe lời cô khuyên bảo, còn khăng khăng phải đưa cô ra cửa tiểu khu, dọc đường vẫn vừa cười vừa nói bình thường, còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đi xem phim. Thế nào mà sau khi gặp Hà Thấm được một lúc, nàng lại không muốn đưa cô ra xe nữa.
Với tính tình bướng bỉnh của Úc Triệt, nếu thật sự muốn tiễn cô thì đừng nói là giày ướt hay kể cả không có giày, nàng cũng sẽ để chân trần mà đưa cô đến tận cửa xe.
Hà Thấm hôm nay cố tình trả đũa cô, giữ cô lại để nói những lời vô nghĩa, ở trong mắt Lâm Tri Dạng chỉ xem cô ấy như một đứa nhỏ nhỏ mọn tài lanh. Cô không để ý chút nào, cũng cho rằng Úc Triệt càng sẽ không để ý.
Nhưng Úc Triệt, rõ ràng nàng có để ý, còn tức giận đến nỗi liền quay gót trở về nhà.
Có chút đáng yêu.
Lâm Tri Dạng không chịu nhận sai, trêu chọc nói: "Tớ chỉ thêm một người bạn thôi mà, cậu lo lắng cái gì chứ?"
Không muốn nói là bởi vì Lâm Tri Dạng tìm được chủ đề sẽ lại tìm cô ấy nói chuyện, ân cần hỏi han, khiến cô ấy rất phiền phức.
Kéo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô xuống, Mạnh Dữ Ca liếc xéo ném một câu: "Hoặc là chặn không có em ấy xem trang cá nhân, hoặc là tương lai không được nhắc về tớ với em ấy."
Cùng lúc đó, di động của Lâm Tri Dạng rung lên, "Chị xinh đẹp ơi, tổ trưởng thích màu gì vậy ạ?"
"Màu đỏ nha, càng sáng càng tốt."
*
Buổi tối thứ tư, Lâm Tri Dạng mời các thành viên trong nhóm chơi game đi ăn tối, mọi người mặc dù sống cùng một thành phố nhưng ai cũng bận việc riêng, số lần hội tụ đều có hạn, đặc biệt là Lâm Tri Dạng, người này quá lười biến ra ngoài nhảy nhót, thường xuyên vắng mặt.
Mọi người đều thích đồ cay nên Lâm Tri Dạng đã đặc biệt chọn một nhà hàng Tứ Xuyên chính hiệu.
Mấy ngày trước ở cùng Úc Triệt, khẩu vị của nàng khá thanh đạm, món ăn tuy ngon nhưng sau nhiều ngày khiến cho vị giác rất háo hức muốn được kí©h thí©ɧ.
Sau khi mọi người đến, thức ăn bắt đầu được lên, thịt bò lục, gà cay Trùng Khách, tôm hùm đất cay... gia vị cay nồng đặc trưng tỏa ra, uống kèm với bia lạnh và đồ nướng.
Minh Tiêu Kiều nói, mùa hè phải ăn như thế mới có cảm giác.
Cô ấy cụng vào ly của Lâm Tri Dạng, ý cười trên môi không thể tắt.
Cô ấy đã tìm được một người mẫu bạn trai 1m9, gắn bó keo sơn, đang bị bạn bè trêu trọng vì việc hay đăng ảnh ân ân ái ái lên mạng xã hội.
Sau khi bị xử tội xong, cô ấy nắm lấy Lâm Tri Dạng hỏi: "Sao tới tận bây giờ cậu vẫn không có người mình thích thế hả, muốn làm hòa thượng thật sao? Ít nhất hãy để tớ có cơ hội mai mối cho cậu đi chứ."
Món cay Tứ Xuyên phải nói rất ngon, món gà xào ớt xanh làm có người ta không kiềm chế được, Lâm Tri Dạng ăn đến vô cùng vui vẻ, "Nếu có, điện hạ sẽ giúp hạ thần theo đuổi sao ạ?"
"Ai cho người nói lời vô nghĩa thế hả, ta nhất định sẽ giúp ngươi." Minh Tiêu Kiều vừa nghe liền thấy hấp dẫn, đôi mắt của mấy người khác cũng sáng lên, đồng loạt nhìn về phía Lâm Tri Dạng, "Bổn cung tìm người gả cho ngươi."
Chà, thật sự coi mình là con gái của hoàng đế.
"Được rồi, hạ thần có coi trọng một người."
Lâm Tri Dạng nhấp một ngụm bia lạnh, nhấp vào trang web của đại học Hoài Châu, tìm ra bức ảnh được chụp khi Úc Triệt tham gia hội nghị lần gần nhất: "Người này."
Nữ nhân trong ảnh mặc một bộ tây trang màu đen, màu sắc không nổi bật, kiểu dáng đơn giản, nhưng lại được khí chất lạnh lùng lãnh đạo của nàng trung hòa nhìn rất tinh tế tao nhã, giữa những vị giáo sư già đầu trọc ăn mặt xuề xòa, nàng ấy là người duy nhất khác biết.
Trang nghiêm nhưng không cứng nhắc, nhìn kỹ mới thấy trên cổ có một sợi dây chuyền có mặt hình chữ "y", vừa hay tôn lên chiếc cổ trắng ngần gợi cảm.
"?"
Lâm Tri Dạng thậm chí còn không phóng to chỉ cụ thể người nào, chỉ cần một bức ảnh, Minh Tiêu Kiều liền biết cô đang nói về ai.
Một thoáng im lặng, cô ấy trịnh trọng sờ lên trán Lâm Tri Dạng, "Không bị sốt."
Lâm Tri Dạng gạt tay cô ấy ra, bị chọc tức mà bật cười, "Cậu có ý gì hả, không phải cậu nói dù là ai đi nữa, cậu đều có thể giật dây bắt cầu hả?"
Minh Tiêu Kiều sửng sốt: "Cậu gặp chị ấy rồi sao."
"Đúng vậy, tớ gặp rồi, sau đó liền thấy thích, không được sao?"
"Nếu cậu đã gặp qua, chắc sẽ biết một chút tính cách của Úc Triệt. Lâm ái khanh ngươi đừng làm rộn, ngươi muốn ai cũng được, duy chỉ chị ấy là không có khả năng."
Minh Tiêu Kiều lắc đầu liên tục: "Chị ấy rất thẳng, mặc dù vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng sẽ không cong đâu."
Với gia cảnh của Úc Triệt, nàng căn bản không cong được, mà cũng không nhìn ra nàng giống cong chút nào.
Những người khác đến gần nàng, đều biết khó mà lui, Minh Tiêu Kiều thậm chí còn nhận thức được điều đó.
Vừa nhìn vào bức ảnh cô ấy đã hiểu ngay.
Chu Ngọc chân thành nói: "Khi tuyệt vọng cậu muốn thử cái mới, thậm chí muốn tìm một mỹ nữ thần tiên để yêu đương cũng có thể ý giải, nhưng đừng chọn đường xuống địa ngục mà."
Văn Tử nhíu mày: "Cậu xem thần thái và phong cách ăn mặt của cô ấy đi, trời sinh chỉ thích hợp tham gia cũng buổi hội nghị nghiêm túc. Bây giờ là tháng bảy, tớ nhìn qua di động còn thấy lạnh sống lưng, theo nhận định của một gái thẳng như tớ, người như vậy về cơ bản không có chút quan hệ gì với tình yêu, huống chi là còn với phụ nữ."
Minh Tiêu Kiều: "Nếu mà tớ sớm biết cậu vì chị ấy mà luẩn quẩn trong lòng, lúc trước đáng lẽ tớ sẽ không để cậu gặp chị ấy, là nghiệp đó."
"..."
Lâm Tri Dạng vốn chỉ muốn thẳng thắn thành thật với họ, mong nhận lại được những lời chúc phúc.
Thấy mọi người đột nhiên chân thành khuyên ngăn như vậy, cô cảm thấy trừ khi tung ảnh giường chiếu với Úc Triệt ra, bằng không dù cô có nói thật cũng chẳng người nào tin.
Quên đi, không nói nữa.
Lần sau trực tiếp mang người thật đến, để không bị họ coi là bệnh nhân hoang tưởng.
"Cậu thật sự thích chị ấy hả? Khi nào thế?" Minh Tiêu Kiều cảm thấy Lâm Tri Dạng đang nói đùa với cô ấy, cô ý làm khó cô.
Lâm Tri Dạng thành thật gật đầu, sau đó không thành thật nói: "Gần đây thôi."
Minh Tiêu Kiều vẫn lắc đầu: "Không có kết quả đâu."
Mặc dù Úc Triệt đối xử với cô ấy khác với những người khác, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn không thích gần gũi với người khác. Cô ấy hiếm khi thấy được Úc Triệt cười. Anh hai Úc gia cũng nói anh ấy chưa gặp ai lạnh lùng hơn em gái nhà mình.
Nhắc về việc gặp với Úc Triệt tại bữa tiệc sinh nhật của Minh Tiêu Kiều, Lâm Tri Dạng rất thắc mắc, Úc Triệt không thích những nơi sôi động, tại sao chị ấy lại đến một nơi ồn ào như vậy hàng năm chỉ để tặng một món quà thôi chứ.
Minh Tiêu Kiều cũng không biết: "Chị Úc Triệt từ nhỏ đã rất tốt với tớ, không nói là nhiệt tình, nhưng tớ thích ăn thích chơi gì, chị ấy đều nhớ kỹ, nếu thấy sẽ mua cho tớ. Sau này trưởng thành, mới dần trở nên xa cách."
Lâm Tri Dạng không thể tin được, nhịn không được lén để di động dưới gầm bàn gửi tin nhắn hỏi Úc Triệt:
"Sao chị đối tốt với Minh Tiêu Kiều vậy hả?"Sau khi ăn xong, cô nhận được tin nhắn trả lời của Úc Triệt:
"Tốt lúc nào chứ?""Chị đối xử với cậu ấy cùng người khác không giống nhau."Đối phương vẫn đang nhập tin nhắn, Úc Triệt hiếm được khi thành khẩn nói:
"Chắc là do tính cách rộng rải, giống như mặt trời nhỏ, nhìn thấy em ấy không khỏi cảm thấy vui vẻ."Lâm Tri Dạng liền đáp một cái nhãn dán "trầm mặc".
Nhìn Minh Tiêu Kiều, gia hỏa này xác thật tính tình rất tốt, lớn lên còn xinh đẹp, đáng tiếc là thích soái ca.
"Chị thích em, không phải là vì em giống cậu ấy chứ?""?""Em chính là em."Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng thở ra, chê cười suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Cô thanh toán hóa đơn, đi ra ngoài.
Nhìn vào di động thêm lần nữa, thấy Úc Triệt nhắn thêm:
"Chị luôn bị cho là lạnh lùng, vì vậy chị luôn ghen tị với những người mang đến ánh dương.""Còn em thì phá lệ rất chói sáng."Lâm Tri Dạng:
"Úc lão sư quả thực là bậc thầy nói lời âu yếm nha."Úc Triệt:
"Cảm ơn em."Đến lúc Lâm Tri Dạng bị phê bình vì dám lén chơi di động, chuẩn bị thu hồi, Úc Triệt có gửi một tin nữa:
"Ngày mai em có rảnh không, coi thi xong, chị có thể dẫn em đi ăn mì bò không, sắp nghỉ hè, căn tin hai hôm nữa sẽ đóng cửa.""Học kỳ sau không chắc sẽ mở bán lại, thế, em qua đây nhé?"Lâm Tri Dạng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, kỳ thực, Úc Triệt là đang nhớ cô nhỉ.
Hai hôm nữa đóng cửa = mau tới tìm chị đi.
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<