Lục Miêu còn chưa bước chân vào cửa đã nghe tiếng cười khoái chí đằng sau, thế mới biết mình bị Giang Hạo Nguyệt đùa.
À, hoá ra cái chân trên tay cô bé lúc nãy… là chân giả cậu ta tháo ra để doạ cô bé, sao lại có đứa khùng như vậy được chứ!
Bởi vì đánh cược bị thua, Lục Miêu cảm thấy mất mặt, mấy ngày kế tiếp thấy cậu cô bé đều đi đường vòng.
Đến khi Lục Miêu nghe được tin “Giang Hạo Nguyệt bị bệnh” từ miệng ba mẹ, cô bé đã khoẻ hẳn rồi.
“Sao? Giang Hạo Nguyệt bị cảm ạ!” Cô bé tỏ vẻ ngạc nhiên, song giọng nói không giấu được niềm sung sướиɠ.
“Nấu thuốc bắc cho cậu ấy đi ạ!” Lục Miêu siết nắm đấm, rất tích cực đề nghị.
“Chính là cái thuốc lúc trước con uống đó, cho cậu ấy uống nữa đi ạ, hiệu quả lắm đấy.”
Nói xong, khuôn mặt cô bé không giẩu nổi nét vui mừng, sợ như người khác không biết mình lấy việc công để báo thù riêng.
Giang Hạo Nguyệt từ chối chén thuốc bắc nhà hàng xóm đưa sang, cậu bảo mình đã đi khám bác sĩ, mua thuốc tây về uống.
Lục Miêu tức giận nhìn cậu nhẹ nhàng nuốt mấy viên thuốc nhỏ kia.
Thuốc kia trông chẳng có vẻ đắng gì, đãi ngộ so với hồi cô bé bị bệnh đúng là một trời một vực.
Lục Miêu lại lần nữa đau lòng thừa nhận- mình thua!
Từ khi kết thù đến nay, độ chú ý của Lục Miêu đối với Giang Hạo Nguyệt không những không giảm mà còn tăng.
Nhà bên phàm có tí gió thổi cỏ lay, cô bé đều phải chạy qua nghía một cái; ở trường học không có việc gì, cô bé cũng phải chạy qua khu lớp 3 một vòng.
Trước mắt cứ thu thập tin tức phe địch, chuẩn bị cho trận đánh tiếp theo. Nhưng Lục Miêu không ngờ, từ lần quan sát này, cô bé nhìn đến mảnh đất bí mật trong lòng mà bạn Giang không muốn ai biết đến nhất.
Hôm Trần Lộ đến tìm Giang Hạo Nguyệt vừa vặn gặp cậu và Lục Miêu vừa đi học về.
Hai đứa trẻ chân trước chân sau lên lầu, Lục Miêu đi nhanh hơn, khi cô bé tới tầng lầu nhà mình thì thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa nhà Giang Hạo Nguyệt.
Đã gần đến hoàng hôn, hành lang bị ánh trời chiều nhuộm thành màu cam, trong tay người phụ nữ kẹp một điếu thuốc, nghe tiếng bước chân, cô ta nghiêng đầu nhìn hai đứa trẻ.
Tầm mắt Lục Miêu và cô ta vừa vặn chạm vào nhau.
Trời đang độ đông mà cô ta chỉ mang đôi giày cao gót để trần đôi chân thon dài thẳng tắp, môi tô đỏ mọng, tóc nhuộm màu vàng nhạt.
Cô ta rất trắng, khoé mắt nhếch lên, khi nhìn sẽ gây cho người ta cảm giác vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Lục Miêu không kìm được nhìn cô ta mấy lần, nhìn một hồi lại trông thấy vài phần bóng dáng Giang Hạo Nguyệt từ trong đó.
Không phải mặt mũi giống nhau gì, mà chính là cảm giác tương tự nhau giữa hai hàng mày kia.
Không biết Lục Miêu dừng lại làm gì, Giang Hạo Nguyệt lên lầu cũng nhìn theo ánh mắt cô bé.
“… Mẹ?”
Cậu còn bị cảm, giọng khàn khàn, âm đầu không ra hơi, âm sau mới nghe được.
Bấy giờ Lục Miêu mới biết quan hệ của người trước mặt với Giang Hạo Nguyệt, dù cho cô bé ngốc nghếch tới mức nào, cũng biết lúc này mình cần tránh đi.
Khi đóng cửa phòng, cô bé còn tò mò liếc nhìn bên ngoài.
Chỉ cái nhìn này khiến lòng tò mò của cô bé càng gia tăng.
Cô bé trông thấy Giang Hạo Nguyệt tay túm lấy quần, bứt rứt cắn môi, sau đó ngẩng đầu lên, cố gắng lộ ra một nụ cười lấy lòng người phụ nữ.
Gió mùa đông thổi rối tung mái tóc khiến khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cậu càng nổi bật.
Rõ ràng ánh mắt như muốn khóc, nhưng miệng vẫn đang cười.
Lục Miêu đã chứng kiến nhiều loại biểu cảm của cậu, bình tĩnh, ngoan ngoãn, tức giận, mặt đơ… Nhưng tất cả đều không sinh động bằng hiện tại.
Nhút nhát sợ sệt cùng đầy ắp mong đợi, cậu hoàn toàn thả cái luống cuống hốt hoảng của mình ra.
Trong nháy mắt, cậu từ một ông cụ non mở miệng ngậm miệng đều chê cô bé “con nít”, trở thành một đứa con nít y như cô.