Cỗ xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, in lên mấy vết tích trên đường đi. Phía sau xe ngựa có mấy thiếu niên đi theo, mỗi vị thiếu niên đều ăn mặc chỉnh chu, cưỡi tuấn mã cao lớn, bên eo là tuyệt thế bảo kiếm, xem ra ngọc thụ lâm phong lại phong thần tuấn lãng!
Thẩm Thanh Thu ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, nhẹ nhàng đong đưa quạt xếp nhắm mắt dưỡng thần. Ninh Anh Anh ngồi chung cũng là khó được nhu thuận hiếu thuận, không nhao nhao không náo, nhẹ nhàng giúp sư tôn nhà mình xoa bóp vai. Lạc Băng Hà phụ trách hầu hạ ẩm thực cho Thẩm Thanh Thu thường ngày, đương nhiên lúc này cũng ngồi ở trong xe ngựa. Y quy củ ngồi quỳ gối đối diện Thẩm Thanh Thu, cẩn thận sử dụng đồ uống trà trên bàn. Chỉ chốc lát sau hương trà nhã nhạt tràn ra bốn phía.
Chuyến đi này quả thực chính là "Du lịch vòng quanh thế giới" phiên bản tu tiên! Chỉ cần là nơi tu sĩ có Kim Đan kỳ tọa trấn, Thẩm Thanh Thu chính là đại biểu thay cho Thương Khung Sơn tiến hành "Hữu hảo viếng thăm".
Giới tu tiên có tứ đại tiên môn, Thương Khung Sơn, Huyễn Hoa Cung, Chiêu Hoa Tự cùng Thiên Nhất Quan. Huyễn Hoa Cung am hiểu kỳ môn độn thuật; Chiêu Hoa Tự tinh thông kết giới phong ấn; Thiên Nhất Quan chuyên sâu về ngũ hành bát quái.
Mà điểm dừng chân đầu tiên của Thẩm Thanh Thu chính là Huyễn Hoa Cung.
Con mẹ nó Huyễn Hoa Cung.
Thẩm Thanh Thu sẽ không quên lão cung chủ Huyễn Hoa Cung làm chuyện xấu xa với Tô Tịch Nhan, càng sẽ không quên trong phó bản Thánh Lăng ở kiếp trước, ánh mắt lão cung chủ nhìn về phía Lạc Băng Hà có bao nhiêu buồn nôn. Thẩm Thanh Thu tất nhiên không muốn Lạc Băng Hà sớm như vậy liền lọt vào mắt xanh lão cung chủ, hắn cần nghĩ biện pháp đem Lạc Băng Hà giấu đi.
Thẩm Thanh Thu mở to mắt nhìn về phía Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà:???
Thẩm Thanh Thu nhẹ lay động quạt xếp, nhàn nhạt phân phó: "Anh Anh, vi sư tạm thời không cần ngươi hầu hạ."
Ninh Anh Anh mơ hồ nghiêng đầu, tiểu cô nương căn bản không có hiểu hiểu hàm ý của sư tôn nhà mình.
Đợi một lúc lâu, Thẩm Thanh Thu mới nói bổ sung: "Ngươi trước tạm ra ngoài cưỡi ngựa."
Ninh Anh Anh kéo cánh tay Thẩm Thanh Thu bắt đầu nũng nịu: "Không nha không nha! Anh Anh liền muốn cùng sư tôn và A Lạc ở cùng một chỗ nha ——"
Thẩm Thanh Thu kiên nhẫn vỗ vỗ đầu Ninh Anh Anh: "Nghe lời."
Ninh Anh Anh không có cách nào, chỉ có thể cẩn thận xoay người bước ra khỏi xe.
Lạc Băng Hà bất an hỏi: "Sư tôn, là đệ tử làm không đúng chỗ nào sao?"
Thẩm Thanh Thu dùng quạt xếp đẩy ra màn cửa, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Băng Hà còn nhớ rõ nơi này?"
Lạc Băng Hà vô ý thức nhìn sang, lọt vào trong tầm mắt chính là Lạc xuyên đang tuôn trào không ngừng.
Lạc Băng Hà chỉ cảm thấy con sông này hết sức quen thuộc, nhưng lại không xác định rõ được.
Lạc Băng Hà: "Sư tôn, nơi này là......"
Thẩm Thanh Thu dùng giọng điệu hơi thê lương tiếp tục làm bầu không khí trở nên ảm đạm hơn: "Không nhớ sao? Đây là nơi ngươi cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau a...... Ngôi nhà, mẫu thân của ngươi đều là ở nơi này. Vi sư sẽ tại Huyễn Hoa Cung lưu lại mấy ngày, Băng Hà có muốn thừa cơ hội này về nhà, hảo hảo bồi mẫu thân trò chuyện?"
"Băng Hà xác thực nhớ mẫu thân. Thế nhưng là sư tôn......"
Lạc Băng Hà càng thấy khó hiểu, hiếu kì hỏi: "Người làm sao biết Băng Hà khi còn bé ở chỗ này?"
???
Băng muội, điểm chú ý của ngươi không đúng lắm?
Lạc Băng Hà tựa hồ nghĩ rõ ràng, con mắt chớp chớp, lại nói: "Sư tôn làm sao biết Băng Hà là cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau lớn lên? Làm sao biết mẫu thân cũng ở nơi đây? Băng Hà không có cùng bất kỳ kẻ nào nói qua ——"
Điều này có quan trọng không? Có trọng yếu không? Trọng điểm chẳng lẽ không phải ngươi có muốn về thăm nhà một chút hay không sao? Ngươi rời nhà lâu như vậy chẳng lẽ liền không nghĩ quét mộ sao? Rốt cục cũng đến được Thương Khung Sơn, chẳng lẽ liền không muốn cùng mẫu thân tẩy y phụ báo tin vui sao?
Hắn phải mất bao nhiêu tế bào não mới thật vất vả nghĩ ra lý do tuyệt vời như vậy như vậy để đem ngươi rời đi! Ta liền hỏi ngươi, ngươi có thể hay không theo thuận theo hay không a? Có thể hay không?
Thẩm Thanh Thu xiết chặt quạt xếp, nhẫn nhịn chịu đựng: "Cho nên, ngươi đến cùng muốn trở về nhìn xem hay không?"
Hắn hận không thể đem đầu Lạc Băng Hà đi gõ mõ!
Lạc Băng Hà lắc đầu, nhu thuận ghé vào trên đùi Thẩm Thanh Thu, nói khẽ: "Băng Hà bây giờ chỉ có sư tôn. Băng Hà muốn chiếu cố sư tôn, nơi nào cũng không đi."
Thẩm Thanh Thu rốt cục không thể nhịn được nữa, gõ đầu Lạc Băng Hà.
Hệ thống: Đinh
Hệ thống: Độ thoải mái nhân vật chính +50
Thẩm Thanh Thu:......
Suýt nữa thì quên mất, Lạc Băng Hà là cái M thật sự.
Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức.
Lạc Băng Hà hai tay dâng trà nóng mới pha: "Sư tôn cũng không cần phí sức lực vào chuyện của đệ tử."
Thẩm Thanh Thu còn có thể nói cái gì nữa đây? Hắn chỉ có thể tiếp tục hưởng thụ dịch vụ chăm sóc của tiểu Bạch hoa, sau đó một mình đau đầu không biết chuyện gì phát sinh tiếp theo.
Nói trở lại, nếu như Huyễn Hoa Cung đột nhiên xảy ra chuyện liền tốt! Tỉ như có ma tộc xâm lấn, Thiên Lôi gây nên đại hỏa, lão cung chủ ăn bánh bao nghẹn vân vân vân vân. Tóm lại chỉ cần lão cung chủ không xuất hiện, chẳng phải không có chuyện gì sao!
Thẩm Thanh Thu nghĩ như vậy trên suốt một đường, đợi đến lúc bọn hắn lề mà lề mề rốt cục đi tới Huyễn Hoa Cung, Thẩm Thanh Thu biểu lộ liền cứng ngắc lại.
Ai đến nói cho hắn! Cái tòa lâu đài bị cháy một nửa này là chuyện gì xảy ra thế!!! Còn có ——!!!! Huyễn Hoa Cung các ngươi gặp chuyện gì? Các đệ tử làm sao đều một bộ nửa chết nửa sống, bộ dáng thê thảm như mới vừa từ trên chiến trường xuống vậy?
Không lẽ nào!
Chẳng lẽ nào!
Tâm tư của lão tử thành sự thật rồi?
Thẩm Thanh Thu tùy tiện gọi lại một đệ tử Huyễn Hoa Cung, hỏi: "Chuyện gì xảy ra, lão cung chủ của các ngươi đâu?"
Đệ tử Huyễn Hoa Cung nhìn Thẩm Thanh Thu, xin lỗi nói: "Nguyên lai là Thẩm Tiên sư đến. Không có sớm nghênh đón tiên sư là lỗi của Huyễn Hoa Cung. Chỉ là xin tiên sư đừng trách, sự thật là, sự thật là......"
Thẩm Thanh Thu lẳng lặng nhìn tên đệ tử này.
Đệ tử Huyễn Hoa Cung thở dài: "Xin tiên sư đừng chê cười. Ngay một ngày trước khi tiên sư đến, Huyễn Hoa Cung đột nhiên bị ma tộc tập kích. Những ma tộc kia không biết dùng biện pháp gì, vậy mà làm Thiên Lôi giáng xuống! Không chỉ như thế, bọn hắn còn thừa cơ phá phách cướp bóc Huyễn Hoa Cung. Huyễn Hoa Cung bây giờ đã bị đốt rụi hơn phân nửa ——"
Thẩm Thanh Thu dùng quạt xếp che nửa mặt, khô cằn hỏi: "Kia...... Lão cung chủ đâu?"
Sắc mặt đệ tử Huyễn Hoa Cung cổ quái nói: "Thời điểm ma tộc tập kích lão cung chủ đang dùng cơm. Không biết bị thương ở đâu mà tiến vào trạng thái hôn mê, các sư thúc nói lão cung phải qua ít ngày mới có thể tỉnh lại."
Thẩm Thanh Thu:......
Cho nên đây là ăn bánh bao nghẹn đến muốn chết đi? Đúng vậy a?
Thẩm Thanh Thu chấn kinh. Đây là chuyện gì? Thần nói phải có ánh sáng, thế là có ánh sáng? Ngọa tào! Ta xin thề ta chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, ai ngờ nghĩ đến thật đúng là có thể thành thật! Huyễn Hoa Cung, lão cung chủ, các ngươi sẽ không may như vậy, cái này không phải là chuyện của ta a!
Hệ thống: Đinh
Hệ thống: Chúc mừng Quý khách thành công sử dụng kĩ năng thiên phú —— "một câu thành sấm". Điểm ngầu +100
Thẩm Thanh Thu:???
Thật đúng là tại ta?
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng kéo ra khóe miệng: "Không biết Thẩm mỗ có thể vào nhìn xem lão cung chủ sao?"
Thẩm Thanh Thu cảm thấy, hắn vì Lạc Băng Hà mà đem Huyễn Hoa Cung miệng quạ đen thành dạng này, vẫn nên thăm hỏi một chút.
Đệ tử Huyễn Hoa Cung có chút khó khăn, khom người nói: "Còn xin tiên sư thứ tội, Huyễn Hoa Cung đang bận rộn, không thể chiêu đãi nhóm tiên sư."
Thẩm Thanh Thu tỏ ra đã hiểu, nói lời khách khí: "Như thế Thẩm mỗ sẽ không quấy rầy. Nếu như Huyễn Hoa Cung gặp vấn đề, có thể truyền tin đến Thương Khung Sơn phái xin giúp đỡ."
Đệ tử Huyễn Hoa Cung: "Đa tạ tiên sư."
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, cũng cảm thấy việc này có chút khó tin.
Thẩm Thanh Thu từ sau khi sống lại liền có được hai cái kĩ năng thiên phú không hiểu thấu —— "một câu thành sấm" cùng "thiên quan chúc phúc". Thẩm Thanh Thu trong lúc vô tình dùng qua "thiên quan chúc phúc" một lần, điều kiện phát động không có rõ ràng; về phần "một câu thành sấm" tương đối tà ác, Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ nghĩ qua sử dụng nó.
Tóm lại hai cái kĩ năng thiên phú có chút vô bổ, không nhất định sẽ linh, linh cũng không biết vì sao lại linh khiến người không hiểu được. Liền giống với Thẩm Thanh Thu bây giờ muốn một nửa tòa lâu đài Huyễn Hoa Cung kia sụp đổ, nó có thể sao! Có thể sao? Sập một cái nhìn xem a! Các ngươi nhìn, sập không được đi!
Răng rắc ——
Thẩm Thanh Thu:???
Răng rắc, răng rắc ——
Thẩm Thanh Thu nghi hoặc: thanh âm gì??
Két, ầm ầm, ầm ầm ù ù ——
Lạc Băng Hà cùng Minh Phàm chắn trước mặt Thẩm Thanh Thu, kêu to: "Sư tôn cẩn thận!"
Không đợi Thẩm Thanh Thu kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, hắn cả người đã bị bao phủ bởi tro bụi.
Người trong Huyễn Hoa Cung tiếng kêu rên liên hồi.
Thẩm Thanh Thu gấp quạt xếp lại, nghiêm nghị nói: "Chuyện gì xảy ra!"
Lạc Băng Hà vừa than thở vừa đau lòng giúp Thẩm Thanh Thu phủi bụi trên đầu, tức giận nói: "Yêu nhân ma tộc quá ác độc, vậy mà bố trí chuẩn bị ở sau, để một nửa tòa lâu kia cũng sập! Cũng may sư tôn không có vào đi!"
Thẩm Thanh Thu:......
Ngọa tào!!!!
Một câu thành sấm, khủng bố như vậy!
Minh Phàm nhìn xem Huyễn Hoa Cung chỉ còn lại đống đổ nát, nhéo vài cái vào đùi, sững sờ hỏi: "Sư tôn, cái này...... Làm sao bây giờ a?"
Minh Phàm đáng thương, đã lớn như vậy còn chưa từng gặp phải chuyện như này.
Thẩm Thanh Thu nói: "Còn có thể làm gì? Đệ tử Thanh Tĩnh Phong đi vào cứu người! Đều cẩn thận một chút! Coi chừng lại có đồ vật gì sập!"
Các đệ tử gật đầu lia lịa, xông vào tòa lâu tích cực ứng cứu.
Thẩm Thanh Thu cũng muốn đi vào thì bị Lạc Băng Hà gắt gao níu lại. Lạc Băng Hà nói: "Nơi này có nhóm đệ tử hỗ trợ, người ở Huyễn Hoa Cung hẳn là không sao. Đệ tử nhìn nơi này tà dị vô cùng, sư tôn vẫn là không nên mạo hiểm."
Thẩm Thanh Thu nói: "Cùng là tu sĩ, vi sư lại có thể nào thấy chết không cứu?"
Hắn rất muốn nói cho Lạc Băng Hà biết rằng chỉ cần hắn không suy nghĩ lung tung, khả năng cao Huyễn Hoa Cung không có việc gì......
"Cho dù sư tôn muốn phạt đệ tử, đệ tử cũng không thể để sư tôn liều mạng. Huyễn Hoa Cung không hiểu thấu được, sư tôn vẫn là cách xa một chút."
Lạc Băng Hà nói xong liền đem Thẩm Thanh Thu đẩy lên xe ngựa, cuối cùng còn không yên tâm căn dặn: "Nếu sư tôn lo lắng, đệ tử cũng sẽ đi vào hỗ trợ. Nhưng sư tôn nhất định phải cam đoan thành thành thật thật đợi trong xe ngựa."
Thẩm Thanh Thu đưa quạt xếp ngăn trở biểu lộ, đưa ra một tiếng "Ngô" không rõ ý vị. Đến rồi!! Cảm giác an tâm được nam chính đại đại bảo bọc!!!
Dưới sự giúp đỡ của nhóm đệ tử Thanh Tĩnh Phong, tổn thất ở Huyễn Hoa Cung xuống đến mức thấp nhất. Khi cuộc giải cứu kết thúc thì đã là ngày thứ hai.
Hiện trường loạn thất bát tao, lão cung chủ còn chưa tỉnh, Huyễn Hoa Cung đang trong tình huống không có người chưởng quầy. Thẩm Thanh Thu làm ngoại nhân không thể quá can thiệp vào chuyện nội bộ ở Huyễn Hoa Cung, miễn cho mọi người hoài nghi Thẩm Thanh Thu, hoài nghi Thương Khung Sơn có lòng xấu thừa cơ chiếm đoạt Huyễn Hoa Cung.
Thế là Thẩm Thanh Thu mang theo các đệ tử tiếp tục lên đường, hoàn thành "điểm danh" ở Huyễn Hoa Cung.
Trong xe ngựa.
Thẩm Thanh Thu ngồi dựa vào ghế, hỏi: "Băng Hà, trạm tiếp theo là nơi nào?"
Lạc Băng Hà lấy ra bản đồ từ trong ngực, cẩn thận xem xét nói: "Đi qua rừng Bạch Lộ chúng ta liền có thể đi vào đường núi ở phía Bắc. Dựa theo tốc độ bây giờ, trong ba ngày có thể đến Thiên Học Thành!"
Thẩm Thanh Thu ánh mắt lóe lên.
Nguyên lai đã đến rừng Bạch Lộ sao? Không biết Hỉ Chi Lang có ở đó hay không?
Lạc Băng Hà nói: "Quả nhiên sư tôn mong đợi nhất Thiên Học Thành! Nghe nói Thiên Học Thành là thánh địa tụ tập của giới văn học và học giả. Chỉ cần có đầy đủ linh thạch, thư tịch bản độc nhất đều có thể mua ở đây. Không biết sư tôn có muốn một cuốn?"
Thẩm Thanh Thu:???
Cái gì Thiên Học Thành? Cái gì thánh địa?? Đời trước có nơi như thế sao?
Quà nghỉ lễ trễ cho mọi người:> Rất xin lỗi mọi người vì thời gian qua không cập nhật cho mọi người nè, cũng hên là mình đã sửa được máy và lấy được file chứ không chắc mình khóc mất:< Nguyên một file Băng Thu mình trữ sẵn để edit, mất là đau lòng lắm luôn ấy:<