Sau ngày hôm ấy, dù vẫn chưa thể quên đi nhưng nương vẫn phải một mình chăm lo cho ba đứa con. Áp lực gia đình và công việc đè nặng lên đôi vai. Khoảng một tháng sau đó nương đã đổ bệnh nặng. Người càng ngày càng ốm yếu, ho ngày càng nhiều, thể lực suy giảm khiến nương không thể tiếp tục đến tiệm may làm việc, chỉ có thể nằm ở nhà nghỉ ngơi.
Thức ăn dự trữ trong nhà cũng dần hết sạch, tất cả số bạc dành dụm để sau này cho ba đứa trẻ đi học cũng mang đi lo thuốc thang cho nương.
Thương nương không thể ra ngoài làm việc, đồ ăn trong nhà cũng sắp hết. Y đã nằng nặc đòi nương cho đi làm thêm tại một quán ăn nhỏ. Ban đầu nương nhất quyết từ chối, nhưng một lúc sau nương nhận ra được sự kiên quyết của y nên đành phải đồng ý.
Thời gian cứ thế dần trôi, thấm thoát đã hai năm trôi qua, bệnh tình của nương không những không khỏi mà còn ngày càng nặng thêm rồi qua đời. Khóc lóc trong sự đau đớn và tuyệt vọng, y như mất đi lý trí, cả ngày tự nhốt mình trong nhà không muốn ra ngoài.
Ba đứa trẻ khóc lóc quỳ trước mộ phần của nương mấy ngày liền. Đó là một mồ đất được đắp lên bởi Hoài thúc (một vị bằng hữu hàng ngày thường đi làm việc cùng cha). Bên dưới mồ đất đó là nương đã được quấn lên một lớp chiếu. Hình thức tuy có chút sơ sài nhưng đó là tất cả những điều mà họ làm được lúc này.
Sau khi đã an táng hậu sự cho nương xong, y đã gửi Tiểu Ngôn và Tiểu Ân cho Hoài thúc nuôi dưỡng.
Y đến đứng trước cửa một ngôi nhà gỗ, trên người là một bộ y phục màu xanh đã phai màu, trên tay xách theo một cái khăn quấn trong đó là vài bộ quần áo và một sợi dây màu đỏ (sợi dây này trước lúc qua đời nương đã đưa cho y bảo y phải giữ gìn cẩn thận vì đây là sợi dây đã thắt chặt nương và cha lại với nhau). Y cất tiếng gọi lớn để Hoài thúc trong nhà nghe thấy:
''Hoài thúc, thúc có nhà không?''
Hoài thúc trong bộ đồ xám cũ (bộ đồ lần trước thúc mặc vào ngày tìm thấy xác của cha) bước ra:
''Mấy đứa gọi thúc có chuyện gì sao?''
''Dạ, con có chuyện muốn nhờ thúc.''
Thúc nhìn đám trẻ từ trên xuống dưới, thúc để ý đến cái tay nải trên tay y:
''Tiểu Thành, con định đi đâu?''
''Hoài thúc!''
Y quỳ sụp hai gối xuống đất, thúc sững sờ:
''A Thành, con làm gì vậy?''
''Con muốn đi ra ngoài vài năm. Ở đây con không biết phải tin tưởng nhờ cậy ai, chỉ có thể đến nhờ thúc chăm sóc cho Tiểu Ngôn và Tiểu Ân. Mong thúc hãy đồng ý giúp lần này.''
Y đang định dập đầu lạy Hoài thúc thì thúc đỡ lấy hai tay của y, đỡ dậy:
''Chuyện này thúc không thể giúp con được, phụ mẫu con đã qua đời rồi, bây giờ con là đại ca con phải ở lại bảo ban chúng chứ. Hơn nữa, bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm mà bây giờ con mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi.''
Thúc nheo mày lại, ngồi quỳ một gối xuống, hai tay bám vào hai vai y:
''Làm sao ta yên tâm cho con đi ra ngoài được.''
''Hoài thúc, con xin thúc. Con có chuyện muốn làm mới có suy nghĩ mạo hiểm như vậy. Nếu thúc không đồng ý cho con đi thì sau này con sẽ ân hận cả đời.''
Nhìn vào đôi mắt long lanh kia, thúc thấy trong đó ánh lên một sự kiên định:
''Thôi được rồi, thúc đồng ý. Con lên đường nhớ cẩn thận, khi nào về phải qua thăm thúc đó. Mọi người ở đây chờ con về.''
Thúc đi vào trong nhà lấy ra một túi bạc đã cũ, chắc thúc ấy đã tiết kiệm số bạc này từ lâu rồi. Cầm đôi bàn tay nhỏ nhắn có chút thô ráp và chai sần của y, dúi vào:
''Tiểu Thành, đây là số bạc thúc đã tiết kiệm để dành phỏng có lúc cần đến. Con mang nó theo để tiện đi đường. Số bạc này cũng không nhiều nhưng đủ để con tiêu xài một thời gian.''
Y cảm động, đôi mắt rưng rưng giọt lệ:
''Con yên tâm đi đi, số bạc này thúc không cần với cả lên đường con rất cần có số bạc này. Con đi đường nhớ phải cẩn thận đấy.''
Tiểu Ngôn mặc dù vẫn chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, cậu che đi nỗi buồn trong tâm, nở một nụ cười thật tươi:
''Đại ca cứ yên tâm, đệ lớn rồi có thể tự lo được. Có Hoài thúc ở đây rồi sẽ không sao đâu.''
Còn cô bé Tiểu Ân cứ nước mắt giàn giụa, bám chặt y:
''Ca không được đi đâu hết, ca phải ở lại đây với muội. Ca đi rồi ai chơi với muội? Rồi ai bảo vệ muội? Ai dỗ dành muội lúc muội khóc nữa?''
Y xoa đầu Tiểu Ân dịu dàng:
''Tiểu Ân ngoan, ca đi rồi sẽ về với muội mà. Tiểu Ân đáng yêu vậy ca làm sao nỡ bỏ được chứ.''
Cô vẫn nằng nặc một mực giữ y lại:
''Nhưng, nhưng mà ca vẫn không được đi.''
Tiểu Ngôn cầm lấy tay cô kéo lại:
''Tiểu Ân, ca chỉ đi một thời gian thôi rồi ca sẽ về với chúng ta mà.''
''Nhưng mà, nhưng mà cha và nương đều đã đi rồi. Trước khi đi cha cũng nói là tối cha về, nương cũng nói là sẽ luôn dõi theo Tiểu Ân. Giờ đến huynh cũng nói là sẽ về, rốt cuộc là trong lòng mọi người Tiểu Ân là cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Ân không đủ quan trọng với mọi người như vậy sao?''
Nói đến đây thì cả ba người đều im lặng không nói được gì nữa, nước mắt cô không kìm được cứ giàn giụa. Từng giọt nước mắt mặn chát cứ thế rơi xuống má, xuống môi rồi rơi xuống đất. Cô ấm ức chạy đi, Tiểu Ngôn thì chạy đuổi theo cô. Chỉ còn lại y và Hoài thúc đứng đó:
''Con muốn ở lại không?''
''Dạ, hả?''
''Thúc hỏi con có muốn ở lại đây không?''
Hàng mi ấy rũ xuống, thoáng chút buồn:
''Con nhất định sẽ đi, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Thúc ở đây thì hãy thay con chăm sóc cho Tiểu Ân. Muội ấy có chút bướng bỉnh nhưng rất hiểu chuyện. Chỉ cần an ủi muội ấy một thời gian muội ấy sẽ ổn thôi.''
Hai người im lặng không nói gì. Y vẫy tay tạm biệt Hoài thúc rồi lên đường. Hình bóng một cậu bé 9 tuổi thông minh nhanh nhẹn đã dần chạy theo bước chân rời đi. Liệu y có quay trở lại?
[Quay trở về thực tại, trong Hoàng cung]
Mỗi lần nhớ đến những quá khứ kia, trong lòng y lại dấy lên một nỗi căm hận nhưng lại không thể nào biết được kẻ thù gϊếŧ cha là ai khiến y lại càng hận hơn.
Hôm nay y đến đây là để trả thù cho bá tánh thiên hạ. Nghiến chặt răng, y nhảy lên một cái cây cao gần chỗ mở tiệc.
Tối hôm nay là ngày lễ Xuân tiết nên trong Hoàng cung mở hội náo nhiệt, Hoàng tộc và các quan lại trong triều đều có mặt đông đủ. Họ vô tư ăn uống, nói chuyện vui vẻ mà không hề hay biết sắp có chuyện xấu xảy ra. Bất chợt y nhảy từ trên cây đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, y nhìn tên ''quỷ vương'' bằng ánh mắt hận thù đáng sợ. Nhìn thấy y, họ còn chưa kịp động thủ thì y đã rút thanh kiếm trong tay ra rồi nhanh như cắt, bóng dáng của một vị bạch y công tử lướt qua. Không ai còn biết gì nữa, chỉ nghe rõ một tiếng ''xoẹt''. Đầu của ''quỷ vương'' rơi xuống đất. Những giọt máu trên cổ hắn chảy xuống, bộ long bào thấm đẫm toàn là màu máu đỏ tươi. Máu trên thanh kiếm của y vẫn còn chảy xuống đầu lưỡi kiếm rơi xuống đất ''tách tách''.
Y ngẩng mặt lên trời nhìn mảnh trăng kia, cười lớn:
''Há hahaha haha...''
Mọi người xung quanh thấy thế thì sợ hãi chạy tán loạn, tiếng la hét hòa cùng tiếng cười man rợ.
Đêm hôm ấy, cả Hoàng cung bị cháy rụi. Y đứng trên đống xác chết hướng mặt vô định về phía trước nửa khóc nửa cười:
''Ha, cha à. Con đã trả thù cho người và nương rồi nhưng tại sao con lại thấy buồn thế này? Tiểu Ngôn, Tiểu Ân, ca đã quay về rồi đây.''