Chương 67
Đa Bắc cười ha ha nói, làm xung quanh tướng lĩnh đều cảm thán, quả nhiên không hổ là Đa Bắc đại nhân, việc này cũng có thể biết rõ như vậy. Với cảnh giới của người thì việc này quá dễ dàng.
Xung quanh liền bán tán, bên này Tiên Đạo Tông, sư tôn lăng thần cũng vừa tiến giai, theo như cảnh giới bây giờ là Kết Đan, hắn liền cảm nhận được linh hồn nhanh chóng phục hồi.
Liền phất tay, xung quanh căn phòng tạo nên một kết giới. Bao quanh lấy căn nhà Lăng Thần, sư tôn Lăng Thần liền nói: "Ngươi nuốt viên đan dược, tuy nó có thể cho ngươi trở thành truyền thuyết Trúc Cơ cảnh làm tám mươi phần trăm"
"Nhưng giúp ngươi nhanh chóng đột phá, không gặp nhiều cản trở như lôi kiếp." Lăng Thần gật đầu, hắn liền mở bình đan dược ra, đổ lên tay một viên.
Đưa lên miệng, bắt đầu ngồi xuống luyện hóa, xung quanh hắn linh khí liền bay lên vây xung quanh hắn. Lăng Thần linh khí trên người bắt đầu tăng mạnh.
sư tôn hắn, trạng thái linh hồn bay trên cao. Vuốt vuốt râu, quả nhiên không hổ là đồ đệ ta chọn, hắn suy nghĩ cười hắc hắc, nhưng mà hắn vừa cười liền ngừng không tốt.
Hắn liền tiến tới, muốn ổn định tâm trạng của Lăng Thần. Hắn lo lắng vạn phần Lăng nhi ngươi không nên có tâm ma a, ngươi đã không có duyên kiếp với cơ duyên, vi phu cũng không trách ngươi được.
Nhưng mà ngươi có tâm ma, vi phu thật sự không còn cách nào khác. Hắn đau khổ nhìn Lăng Thần đang ngồi trên giường, mồ hôi chảy dài, vẻ mặt khó chịu sợ hãi biểu lộ ra.
Sư tôn Lăng Thần hắn liền đưa thần thức vào bên trong, nhưng mà không ngờ tới. Bị Lăng Thần đánh bay ra ngoài, hắn liền mắt to mà nhìn: "Quả nhiên không giải quyết được, Lăng Nhi ta chỉ có thể giúp ngươi hoạt động bên trong đó."
Hắn lắc đầu, bởi vì thần thức không thể vào trong, vậy có nghĩa rằng hắn không thể can thiệp. Nhưng hắn có cách, tâm ma sẽ để bản thân Lăng Thần nhìn thấy khí ức đau khổ nhất, không thể làm bất cứ thứ gì.
Nhưng với hắn, thân là một đời Hóa Thần kỳ cảnh giới, việc này với hắn có thể giúp Lăng Thần. Có thể cứu vãn trước kia bi kịch a. Nhưng mà đây chỉ là tâm ma, hóa giải lần này, nhưng lần khác sẽ quay trở lại.
Nếu không triệt để hóa giải sẽ ảnh hưởng về sau, linh hồn thể sư tôn Lăng Thần, liền bắt đầu hành động, tay hắn liền uyển chuyển, tạo nền một hình vòng cung, tay xoay chuyển. Một cổ linh khí trên người hắn liền bay về phía thức hải Lăng Thần.
Đan điền Lăng Thần hắn rối loạn, trong thức hải lại càng đang rối loạn. Trên Huyền Tiên đại lục thức hải là trong đầu khí ức, đan điền là dưới bụng. Nên các vị không cần tranh cãi a.
Quay lại vài phút trước, Lăng Thần hắn vừa nuốt viên đan dược, bắt đầu hấp thu đan dược, Lăng Thần vừa vận chuyển linh khí trong đan điền bao quanh lấy viên đan dược.
Nhưng hắn vừa hấp thu được một phần ba thì hắn bắt đầu cảm giác tê dại, xung quanh hắn liền xuất hiện khí ức về lúc cùng sư muội sư tỷ tan rã chia ly. Cảnh quay về lúc tiểu Lăng Thần quay người chạy đi.
Để lại sư muội, ngồi khóc hắn vừa chạy được vài bước. Cũng thấy được sư tỷ xuất hiện, hắn thấy sư tỷ mắng hắn, tiểu Lăng Thần cũng không quay lại mà tiếp tục chạy đi.
Làm Lăng Thần nhìn thấy cảnh vậy, thân hình hắn đang trong thức hải liền ngã xuống, dùng tay chống đỡ. Nhìn xuống dưới mênh mông đen tối nước mắt rơi xuống từng giọt.
Hắn khóc rống: "Lăng Nhi, ta xin lỗi ta không muốn chạy trốn. Lúc đó ta chỉ cần bản thân có thể giữ mạng là được, nhưng không ngờ tới là ta lại bất lực đến như vậy."
Trong thức hải mênh mông, Lăng Thần nước mắt rơi tí tách, hắn khóc. Khóc đến điên dại người, Lăng Thần khóc nước mắt cũng liên tục chảy dài, làm xung quanh hắn cũng toàn là nước mắt.
Bởi vì huyền huyễn thế giới, nên nước mắt người tu luyện sẽ nhiều hơn ở Địa cầu :"Sư tỷ sư muội, ta xin lỗi ta không nên vì bảo toàn mạng sống mà chạy trốn. Phụ thân mẫu thân ta xin lỗi."
"Ta không xứng là sư huynh của muội ấy, ta không xứng." Lăng Thần liên tục lặp lại, ngước nhìn lên cảnh năm đó liên tục lặp lại, Lăng Thần hắn đưa tay ra muốn cứu vớt lấy hình bóng Lăng Nhi ngồi trên đất.
Ôm lấy một hình hài đồ chơi, hắn không kiềm nén được mà muốn tự gϊếŧ chết bản thân. Hắn đau lòng sợ hãi, hắn bây giờ mới nhận ra, hắn sợ hãi không muốn mất đi một gia đình.
Cảnh lại lặp lại lần nữa. Bây giờ hắn thế nhưng đã qua đến trong thân thể tiểu Lăng Thần, nhưng không điều khiển được thân thể, cứ như vậy hắn lại bất lực. Không thể làm gì khác hơn là nhìn bản thân chạy trốn.
Cũng là gặp lại sư tỷ, hắn muốn phản kháng muốn đoạt lấy thân thể, nhưng mà đều vô dụng. Lăng Thần hắn bắt đầu bất lực, hắn muốn cố gắng lần cuối cùng, không muốn mất đi sư muội thêm lần nào nữa.
Đang lúc này cảnh lại lặp lại lần thứ sáu mươi ba. Lăng thần nhìn thấy khăn bịt mặt mười mấy người, liền muốn quay đầu chạy. Ý thức hắn liền muốn đoạt lấy, lần này không như những lần khác.
Mà là hắn có thể đoạt lấy thân xác, Lăng Thần tiểu hài tử liền cười ha ha, các ngươi lần này đừng hòng thoát. Lăng Thần bé nhỏ liền xuất hiện trước mắt lắng nhi đang ôm tiểu hài tử đồ chơi.
Hắn quay người lại, đưa tay ra nói: "Nhi nhi, ta xin lỗi. Muội không sao chứ?" tiểu hài tử Lăng Nhi liền cười cười, đưa tay lên trong tay cầm tiểu hài tử đồ chơi.
"Ca ca, ngươi không bỏ mặc Lăng Nhi, Lăng Nhi cảm thấy rất vui." Lăng Thần trong thân xác tiểu Lăng Thần lúc đó, hắn nước mắt rơi lệ, lăng nhi quả nhiên luôn khả ái như vậy.
Nhưng mà lúc đó ta tại sao lại bỏ mặc nàng? Hắn không hiểu rõ nhưng mà các ngươi lần này chắc chắn phải chết. Hắn liền từ trên tay cúi xuống nhắt một thanh kiếm, trong lúc đang hỗn loạn.
Lúc này hắn giống như một vị cường giả, bảo vệ lấy muội muội của mình. Trong mắt tiểu Lăng Nhi ca ca là một vị ca ca rất oai phong lẫm liệt, tiểu Lăng Nhi liền cười tươi: "Lăng Thần ca ca, ngươi rất mạnh mẽ."
"Lăng nhi rất thích ngươi nha, tuy Lăng Nhi không thể đi lại dễ dàng nhưng Lăng Thần ca ca. Làm ta cũng muốn đi theo ngươi đây." tiểu Lăng Nhi cười hì hì nhìn trước mắt ca ca.
Lăng Thần hắn cười cười, Lăng Nhi lần này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi. Hắn liền đứng lên xông đến mười mấy người bịt mặt đen đạo cướp, nhưng hắn lầm.
Hắn lúc đó chỉ là một tên phế vật mà thôi, liền bị một trong mười mấy tên cướp một quyền đánh bay: "Chỉ là một tiểu ranh con cũng giảm cản ta?"
Hắn liền tiến tới uy vũ với Lăng Thần bị đánh bay, rơi trước mắt Lăng Nhi đang ngồi. Tiểu Lăng Nhi liền lo lắng: "Ca ca ngươi không sao chứ?"
Lăng Thần hắn lau vết máu trên miệng, cười tươi đáp: "Lăng Nhi ta không sao." hắn không sao mới lạ, bị một tên bịt mặt, không thương tình gì tiểu hài tử.
Một quyền đánh bay, không gãy xương hay một kích tất sát đã may mắn, hắn muốn đứng dậy nhưng mà không thể, nhìn mười mấy tên bịt mặt đạo cướp tới gần.