Chương 39
Lăng Liên liền chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối." nhưng Thanh Nhi nàng lại không phản ứng, ánh mắt chán ghét nhìn về phía Tiên Tông thầm nghĩ.
"Ta sẽ gϊếŧ ngươi khi hoàn thành nhiệm vụ sư tôn giao." nàng kiên quyết chắc chắn sẽ gϊếŧ hắn. Bởi vì hắn giám làm hại nàng hừ hừ ta sẽ không tha cho ngươi.
Tiên Tông trên cao thấy Lăng Liên cúi thấp bản thân nói, hắn lại nhìn về phía Lăng Thanh thấy nàng ánh mắt cay đắng nhìn hắn. Hắn không phản ứng mạnh mẽ, cao nhã mà cười cười.
Một hài tử bị hắn dùng linh khí trèn ép đến ngất xỉu, máu chảy liên tục từ miệng thì không cay đắng mới là lạ, nên hắn chỉ cười cười.
Cũng không quan tâm việc này lắm, hắn liền phất tay, hai người liền biến mất xuất hiện tại trong phòng, Tiên Tông lúc này trên đài cao liền nói: "Chấp sự ngươi đến."
Tên chấp sự liền xuất hiện cúi người nói: "Chưởng môn có gì phân phó?" Tiên Tông liền nói: "Hảo hảo đối tốt hai nữ hài tử kia." tên chấp sự là người đưa hai người đến.
Liền cúi thấp người nói hảo, Tiên Tông lại nói thêm: "Hai nàng có lông Hồ Ly khả năng còn có nhiều pháp bảo khác, nên ngươi chú ý." hắn không giấu diếm gì mà nói ra.
Hắn lại vẻ mặt nghiêm trọng nói thêm: "Khả năng hai nàng là từ ẩn thế tông môn đi đến, ngươi nên coi trọng, hai người ta nhìn qua có khả năng mất trí nhớ."
Chấp sự bên dưới tên Lam Du liềm tê hắn liền trầm trọng nói: "Vậy vậy ta ta sẽ chiếu cố hai người thật tốt." Tiên Tông thấy vậy liền gật đầu, liền đứng dậy quay người nói: "Ngươi chuẩn bị cho tốt, một tháng sau tỷ thí võ công".
Chấp sự liền gật đầu, Tiên Tông liền quay người đi vào trong. Chấp sự hắn liền rời đi khỏi đại điện. Lăng Thần lúc này, hắn đã đi đến một căn nhà, khó khăn lắm hắn mới có được ah.
Quay lại lúc nãy, khi hắn vừa rời xuống thuyền thì không gặp được hai nàng, hắn cũng không biết hai nàng đã đi đâu. Hắn liền hỏi sư tôn: "Sư tôn sư tỷ sư muội ta đây?"
Truyền âm lão nhân liền nói: "Hai nàng không còn ở ngoại môn đỉnh núi, đã bị đưa đến đại điện đi." Lăng Thần nghe vậy hiếu kỳ nói: "Sư tôn việc này có chủ ý gì sao?"
Sư tôn hắn truyền âm lại nói: "Ngươi nói xem, sư tỷ của ngươi một Luyện Khí cảnh nhị giai nhỏ nhoi có thể dọa sợ một Trúc Cơ cảnh hậu kỳ?" sư tôn hắn trầm trọng nói.
Làm Lăng Thần liền hiểu vấn đề, hắn đứng thất thần suy nghĩ hồi lâu nói: "Vậy nàng làm sao có thể làm Trúc Cơ cảnh hậu kỳ bị dọa sợ?" Lão nhân truyền âm nói với hắn.
"lăng nhi ngươi nói xem, đồ vật gì có thể dọa sợ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ?" Lăng Thần suy nghĩ vừa xếp hàng vào trong hàng, hắn thân là nội môn đệ tử nên không được mời đi đến nội môn.
Hàng người đông đúc, trước mắt là một quầy hàng, vài tên đệ tử dùng tấm gỗ làm lệnh bài, cho các đệ tử nội môn nhỏ máu. Hắn cũng bởi vì đợi Lăng Liên, Lăng Thanh nên mới xếp hàng cuối đi.
Hắn vừa xếp hàng vừa suy nghĩ rồi truyền âm nói: "Sư tôn theo ta được biết chỉ có thể là nhất lưu pháp bảo hay phòng ngự pháp bảo đi, đồ nhi nông cạn chỉ biết được đến đây."
Sư tôn hắn liền truyền âm nói: "Theo suy nghĩ của ngươi thì không sai, nhưng nàng lại mang một thứ khác." Sư tôn hắn nói đến đây liền dừng làm Lăng Thần hiếu kỳ nói: "Sư tôn là cái gì?"
Trong nhẫn trên tay sư tôn hắn vuốt râu cười nói: "Ta nói ngươi đừng sợ hãi, bởi vì thứ nàng ta có là một sợi lông Hồ Ly." Lăng Thần liền nhíu mài nói: "Lông Hồ Ly, thế nhưng chỉ là một sợi lông nhỏ làm gì được đi?"
Sư tôn hắn lại cười cười nói: "Lăng Nhi ngươi không biết, vạn năm trước thế nhưng Hồ Ly là một dạng yêu thú tồn tại đỉnh cao tại Tây Vực, nhưng ta cũng không biết rõ vì sao, bây giờ hồ ly lại không còn, chỉ biết chút ít haha."
"Nhưng sợi Lông Hồ Ly thì quá nông cạn, nhưng đây là Lông Chín Đuôi Hồ Ly, tự mình tạo nên nó sẽ giống lông phượng hoàng, nhưng nó không có cán dài như vậy."
Nghe đến đây Lăng Thần liền tê nói: "Vậy sư tỷ ta làm sao mà có đây." sư tôn hắn cũng chỉ lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, nhưng mà thứ sư tỷ ngươi mang chỉ là cấp thấp không phải địa giai hay thiên giai."
Lăng Thần hiếu kỳ? Không phải cấp cao vậy tại sao lại nói là Lông Chín Đuôi Hồ Ly đây, làm sao có khả năng. Hắn thật sự muốn hỏi nhưng mà không nên hỏi quá nhiều.
Sư tôn hắn lại truyền âm nói: "Ngươi muốn biết Chín Đuôi Hồ Ly vạn năm trước lại hưng thịnh, nhưng bây giờ một con cũng không thấy không?"
Lăng Thần nghe vậy liền hớn hở trong sách vở cũng không có. Hắn cũng có biết tồn tại của Hồ ly nhưng trong sách chỉ nói qua, không có nói chi tiết. Làm sao Hồ Ly không còn xuất hiện.
Hắn liền truyền âm nói: "Sư tôn ta muốn nghe ngươi nói cho ta biết ah." trong nhẫn Lão nhân gia liền cười cười vuốt râu nói: "Ngươi biết đến Rừng Thanh Lang?"
Vân Phàm gật đầu nói: "Có nghe nói qua là thuộc Tây Vực một khu rừng." Sư tôn hắn trầm trọng nói: "Ngàn năm trước, nơi đó từng thuộc Chín Đuôi Hồ Ly thuộc địa, không những thế."
"Nàng ta còn nắm giữ toàn bộ Tây Vực chủ yếu, nhưng mà ngươi xem bây giờ như thế nào." Lăng Thần suy nghĩ liền nói: " Bây giờ không có một nơi nào thuộc Hồ Ly nơi ở." hắn nói đến đây cũng trầm trọng suy nghĩ.
Làm sao mà một yêu tộc Chín Đuôi Hồ Ly, nắm giữ toàn bộ Tây Vực bây giờ làm sao có thể như vậy."
Hắn không hiểu rõ, làm sao một yêu tộc mạnh mẽ như Chín Đuôi Hồ Ly làm sao mà lại biến mất giữa trừng như vậy được, Sư Tôn hắn liền trầm trọng nói: "Bởi vì ma tông, đây hết thảy là ma tông."
Sư tôn hắn nói đến đây giọng khàn khàn, giống như là sư tôn hắn từng trải qua đi. Bây giờ thế nhưng nghe đến đây vậy mà sợ hãi như vậy.
Sư tôn Lăng Thần liền trầm trọng nói thêm: "Ta nói cho ngươi biết lý do làm sao mà bị hủy diệt." hắn liền thận trọng nói: "Vạn năm trước nàng thống trị Tây Vực được hơn ngàn năm thái bình."
Hắn liền nói thêm: "ta sẽ tóm tắt cho ngươi nghe, lần sau cảnh giới ngươi cao hơn ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả." Lăng Thần đang định nghe hết thì, tê dại nhưng suy nghĩ rồi hiểu ra cũng im bặt mà nghe.
Hắn quen biết sư tôn, sư tôn hắn không biết tên, nhưng từng là Đan Hư Thần Đế, đây là tên hiệu mà sư tôn có. Đan Hư Thần Đế liền nói: "Nàng thống trị Tây Vực thái bình, nhưng từ hướng bắc xuống, không biết làm sao xuất hiện một vị cảnh giới không rõ."
"Một chiêu đem Tây Vực chém đứt một mảnh lục địa." Lăng Thần nghe đến một mảnh lục địa thì tê, đây cỡ nào cường giả đi.
Một mảnh tây vực vậy mà nàng chét đứt, Đan Hư Thần liền nói thêm: "Cũng vì nhát chém đó, mà thiên hạ náo loạn, một mảnh lục địa đó không biết đi đâu, nhưng theo ta được biết nó đã chìm xuống Thánh Long Dương."
Lăng Thần nghe vậy hiếu kỳ nói: "Sư tôn vậy mảnh lục địa đó là gần khu vực nào bị chém đứt?"