Chương 36
Chấp sự thấy là nữ hài tử kia liền nói: "Hài tử ngươi không nên tham dự vào việc này. Người đó thế nhưng là Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi còn có muội muội bị bệnh không thể chết a."
Lăng Thần thấy Lăng Liên liền mộng bức mà nói: "Tỷ tỷ!" Lăng Liên không chú ý mà nhìn về phía lão nhân nói: "Ngươi nha thế nhưng không được làm hại hai người bọn hắn."
Lão nhân thấy đến chỉ là một Luyện Khí cảnh nhị giai liền cười cười nói: "Chỉ là một Luyện Khí cảnh nhị giai cũng giám cản ta?" hắn vừa nói dứt câu, nhìn vào ánh mắt Lăng Liên liền cảm nhận được sát ý không hề có từ trước tới nay
Trong tiềm thức hắn liền hiện ra một vị nữ nhân ngồi trên vô số đầu người nhìn chằm chằm hắn, lão nhân liền run rẩy mà nói: "Ta sẽ rút lui, các ngươi đứng dậy đi."
Bởi vì bên trong tiềm thức, Lăng Liên nói với hắn không thể tiết lộ ra nàng, nàng cũng vẫn có thể dùng đến cảnh giới của bản thân nàng. Chủ thượng từng nói nàng nếu gặp nguy hiểm có thể dùng đến đi.
Lưu Hòa liền định nói mà, lão nhân liền mang theo hắn quay người đi, Lăng Liên liền nhìn hai người nói: "Người kia đã rời đi, các ngươi đứng dậy đi."
Chấp sự thấy vậy liền gắng gượng đứng dậy nói: "nữ hài ngươi như vậy là rất nguy hiểm." Lăng Liên liền cười nói: "Việc này ta nên làm, nên mọi người khô g cần để ý." chấp sự nghe vậy liền nghẹn ngào cũng không thắc mắc nàng làm sao đuổi người đó đi. Bởi vì nhiều người thế nhưng thân phận cao thâm, hoặc có một món đồ nào đó nên hắn cũng không chú ý lắm.
Không có ác ý với Tiên Đạo Tông là hắn thật sự an tâm, cùng với tiêu chuẩn Tiên Đạo Tông đệ tử đây a.
Hắn liền nói: "Việc này ta sẽ bẩm báo chưởng môn, ta đây có vài viên đan dược ngươi mang cho muội muội người dùng." dứt lời hắn phất tay, một bình đan dược bay đến trên tay nàng. Liền quay người rời đi sợ rằng nàng không nhận.
Lăng Liên thấy vậy cũng gật đầu, quay người định rời đi, Lăng Thần nằm dưới ván gỗ liền nói: "Tỷ tỷ đừng đi!" Lăng Liên quay người nhìn hắn rồi nghiêng đầu nói: "Thiếu hiệp ngươi gọi ta là tỷ tỷ?"
Lăng Thần hắn gắng gượng đứng dậy nói: "Ngươi tên Lăng Liên đúng không?" Lăng Liên liền đứng hình mất vài giây rồi nói: "Thiếu hiệp ngươi biết tên ta?"
Lăng Thần quên mọi cơn đau trên người rồi nói: "Ta làm sao quên ngươi được chứ tỷ tỷ, lúc đó ta thật sự xin lỗi. Không thể bảo vệ tốt tỷ tỷ cùng muội muội."
Hắn cúi thấp đầu nói, làm Lăng Liên không biết xử lý việc này như thế nào liền nhìn về phía Thanh Nhi. Thanh Nhi đang ngồi thấy được ánh mắt của Tuyết Liên liền gắng gượng đứng dậy, đi được một bước, nàng lại dừng lại.
Làm Tuyết Liên liền nhớ ra, ta quên mất thánh nữ nàng giống như là không đủ cảnh giới để duy trì thánh thể, ah ah tại sao ta lại quên điều này.
Nàng liền bước đi đến, đưa tay ra đỡ lấy hai tay của Thanh Nhi, tiện thể lấy chân đá một cước về chiếc ghế đang sau dưới chân Thanh Nhi.
Ghế chỉ vừa bị đá xuống liền quay về dạng một người ngồi, nàng liền một tay dùng linh khí điều động ghế bay theo sau nàng. Lăng Thần lại ngơ ngác khi nhìn thấy muội muội của mình.
Lăng Thần hắn cuối cùng cũng gặp được nàng, nhiều năm trước hắn thế nhưng một mình bỏ chạy, làm Lăng Thanh một mình, hắn vừa rời đi chạy đi cũng thấy tỷ tỷ xuất hiện và quay người hướng hắn chạy nói to.
"Lăng Thần ngươi là một tên phế vật, muội muội bị thương thân thể yếu kém. Ngươi vậy mà chạy đi, phế vật thân ca ca không bảo vệ muội muội cho tốt."
Hắn cũng chỉ nghe đến đây. Còn lại không hề biết tiếp theo diễn biến, bởi hắn đã cao chạy xa bay lại nhìn về phía hai người liền khóc không thôi. Hắn thân đích thực là một phế vật không thể bảo vệ được muội muội của mình.
Hắn chạy thoát nhưng khi gặp mẫu thân, phụ thân hắn cúi gầm người không giám ngước đầu lên. Phụ thân hắn tra hỏi hắn, hắn sợ hãi mới nói ra hết lời.
Làm phụ thân hắn đưa tay lên cao đánh mặt hắn một cái, mắng to với hắn nói: "Phế vật ngươi đúng là phế vật, muội muội ngươi bị bệch không hề có sức mạnh, nàng yếu kém từ lúc sinh ra. Luôn cần người chăm sóc bảo vệ, còn có tỷ tỷ ngươi cũng là sinh ra não không được tốt lắm."
Mẫu thân bên cạnh khóc lóc, còn phụ thân hắn tiếp tục quát mắng hắn nói: "Còn ngươi, mỗi ngươi sinh ra lành lặn nhưng mà ngươi là một phế vật sợ chết." dứt lời phụ thân hắn liền biến mất xuất hiện tại nơi Lăng Thanh cùng Lăng Liên nơi ở.
Nhưng mà khi hắn đến đã không còn một người, hắn đưa người tìm khắp xung quanh nhưng cũng không gặp được hai người. Lúc đó hắn Lăng Thần thật sự là một phế vật, không thể bảo vệ muội muội, tỷ tỷ cũng không thể bảo vệ tốt.
Hắn mong rằng phụ thân có thể tìm kiếm hai thấy hai người, nhưng nhận lại được từ hắn là một quyền, phụ thân hắn liền chỉ tay thẳng trước mắt hắn ngã trên đất nói: "Ngươi ngươi, ngươi thân là một Luyện Khí cảnh nhất giai, vậy mà chạy trước hai tỷ muội, không có nổi một tu vi."
Phụ thân Lăng Thần đưa tay lên định đánh hắn mà bên cạnh hắn là mẫu thân Lăng Thần khóc lóc đưa tay ra nói: "Phu quân ngươi không được đánh nhi tử, nữ nhi chúng ta tìm mấy tháng nay không có phát hiện. Chúng nó chắc chắn đã bị những tên kia gϊếŧ chết."
Nghe đến đây Lăng Thần phụ thân tức giận không thôi, hắn liền thấp tay xuống nói: "Lăng Thần à, Lăng Thần ngươi thật sự làm ta rất khinh thường ngươi ah, nữ nhi của ta thương yêu nhất mà ngươi không thể bảo vệ." hấn rất hối hận không có mặt kịp thời lúc đó.
Phụ thân Lăng Thần lại ngước đầu lên nhìn trần nhà cao nói: "Ha Ha bây giờ ngươi vừa lòng chưa? Tỷ tỷ ngươi không tìm thấy coi như là đã chết, muội muội ngươi cũng không khác biệt là bao."
"Lăng Thần a Lăng Thần." phụ thân hắn tức giận liên tục kêu tên hắn, cuối cùng ngã xuống, may thay bên cạnh là lão bà hắn đỡ lấy, nàng liền nói: "Nữ nhi cũng đã chết, vậy chúng ta không thể còn cách nào khác Ô Ô."
"Ngươi cũng nên chú ý sức khỏe." hai người liền quay người rời đi, cũng từ lúc đó hắn cũng không gặp được mẫu thân phụ thân, còn bị người khác ám toán lưu lạc tới Tây vực, bây giờ lại gặp tỷ muội.
Hắn thật sự mừng rỡ, Tuyết Liên đỡ dìu Thanh Nhi đi đến, Lăng Thanh liền nói: "Thiếu hiệp ngươi thế nhưng gọi sư tỷ ta là tỷ tỷ cũng là điều đương nhiên. Tỷ tỷ ta cứu ngươi cũng chỉ là tiện thể."
"Nên ngươi không cần cảm tạ." Thanh nhi nói đến đây. Lăng Thần cũng cảm nhận được, hai nàng thật sự không nhận ra hắn, hoặc không muốn nhận hắn.
Lăng Thanh lại nói thêm: "Ngươi nên rời đi thôi." hai người liền quay đầu, Tuyết Liên cũng cầm lấy ghế đi theo sau nàng, Lăng Thần liền tỉnh lại nói: "Muội muội, việc đó ta xin lỗi."
Hai nàng không hề quay lại, Thanh Nhi lúc này, suy nghĩ ta làm sao biết ngươi đây. Chắc chắn thân phận của mình sư tôn cho có bí ẩn từ từ tìm hiểu sau đi.
Lăng Thần thấy bóng hai người rời đi, theo ý thức đưa tay ra những mà nhận lại là không ai quan tâm hắn.
Hắn lại cô đơn thật sự như vậy? Hắn nhìn bóng hai người không thấy rõ, lại nhớ đến cảnh hắn chạy trốn cũng không thấy bóng hai người. Hắn định bước lên thì sư tôn hắn truyền âm nói: "Lăng nhi ngươi quên, bây giờ ngươi không cần khó khăn tìm kiếm hai người."