Chương 35: Lăng Liên ra tay

Chương 35

Vân Phàm nghe vậy thì nói: "Gia Phong tiền bối, vậy chúng ta thế nhưng là đệ tử ngoại môn hay nội môn?"

Gia Phong liền cười cười nói: "Với thân phận của ba vị, không thể khả năng làm ngoại môn, ba vị thế nhưng là nội môn đệ tử, nếu có thể được một vị trưởng lão nhận làm đồ đệ có thể tăng tiến chân truyền đệ tử."

Vân Phàm gật đầu, bên cạnh Mạn Chi Tô Hạo hai người cũng nghe ngóng trước khi đi đến tông môn, Gia Phong lại nói thêm: "Nếu ba vị có thể làm đệ tử hạch tâm khi nào sẽ có thể chức vụ cao trong phái."

Gia Phong nói đến đây, Vân Phàm cũng hiểu ra. Với thân phận bây giờ của ba người nếu như làm đệ tử ngoại môn, vậy cớ nào bôi nhục Vân Quốc, nên cũng có thể vào nội môn với con ông thế gia là điều thường tình.

Hắn cảm thán, lúc này thuyền cũng đi đến ngoại môn cùng tạp dịch nơi ngoại môn nơi ở. Hai chiếc thuyền bay đến, thuyền thứ hai thế nhưng dừng tại đây sau thuyền Vân Phàm.

Để hắn cùng vài người bước xuống, Vân Phàm cùng mấy người thấy vậy từ bên cạnh liền nhảy qua, xuống dưới đất. Thuyền cũng như vậy mà bay đi, bên này Gia Phong liền theo thuyền bay mà bay đi, về hướng nội môn.

Hắn thế nhưng phải đi thông báo chưởng môn, về việc này. Bên này Vân Phàm vừa bước xuống hắn liền nhìn cảnh trước mắt náo nhiệt không thôi.

Nhiều người bước xuống liền được từ đâu xuất hiện một vị chấp sự đi đến, hắn liền phân phát các đệ tử đi theo hắn phân phối những đệ tử mới này. Còn hắn đích thân đi đến trước mặt Vân Phàm nói.

"Hoàng tử bệ hạ, ta tới chậm trễ mong người thứ lỗi, mời người theo ta." hắn cúi người rồi lại đưa tay mời ba người vào trong.

Vân Phàm, Mạn Chi Tô Hạo liền chê cười nói: "Tiền bối khách khí." cứ như vậy ba người được đưa đi vào trong nội môn, trên đường đi Mạn Chi liền hỏi: "Tiền bối ngươi thế nhưng là chấp sự, còn ngoại môn chưởng lão đây?"

Chấp sự dẫn ba người đi liền cười nói: "Ngoại môn có bảy vị trưởng lão, nhưng một vị đã tăng tiến làm nội môn, nên còn có sáu vị nhưng mà đều bị thương, không thể ra khỏi động phủ."

Mạn Chi nghe vậy gật đầu, bên cạnh nàng Vân Phàm hắn suy nghĩ liên tục, rốt cuộc là ma tông thế lực nào có thể làm ra tông môn Tiên Đạo Tông thiệt hại như vậy được.



Bên này Lăng Thần hắn liên tục tìm kiếm hai người, nhưng không có tìm ra. Hắn thật sự không muốn mất đi muội muội tỷ tỷ lần nữa, hắn đang đi thì đυ.ng phải một thiếu niên.

Thiếu niên quay lại nhìn hắn thì thấy một thanh niên quần áo rách rưởi. Làm thiếu niên hắn thân là thiếu gia một gia tộc lại phải gặp một người như vậy.

Tên thiếu gia liền cầm quạt lên, đóng lại chỉ về hướng Lăng Thần nói: "Tên phế vật này ngươi vậy mà đυ.ng phải ta, phế vật như ngươi cũng giám đυ.ng bổn đại gia."

Hắn chất vất Lăng Thần, Lăng Thần thấy vậy liền nói: "Vị thiếu gia này, tại hạ xin lỗi đã đυ.ng phải người, thiếu gia ngươi không chê cười có thể bỏ qua cho ta được không ah."

Tên thiếu gia hắn thân Lưu gia, Lưu Hòa. Liền nói: "Haha cho ta bỏ qua cho ngươi, phế vật nhà ngươi nên chết đi." dứt lời hắn liền đưa quạt trên tay công kích về phía Lăng Thần.

Lăng Thần liền rút kiếm ra chém về hướng Lưu Hòa. Lưu Hòa liền nhanh tay mở cây quạt ra, kiếm Lăng Thần liền chém chúng cây quạt nhưng không làm nứt đôi cây quạt ra.

Xung quanh thấy ồn òa đều tránh ra hai xa người tỷ thí, bởi vì ở đây cũng không cấm tỷ thí đây. Bên này xa xa Thanh Nhi cùng Tuyết Liên đang ngồi thì thấy xung quanh náo loạn.

Lăng Thanh liền nói: "Tỷ tỷ rốt cuộc bên kia có truyện gì?" nàng hiếu kỳ hỏi, phải giả trang từ bây giờ đi, không thể không đề phòng bởi vì sắp tới tông môn nên sẽ lộ sơ hở.

Thân ma tông đệ tử thân truyền Thiên Thanh Nhi, việc này ít người biết đến nhưng trong tông môn hay các thế lực lớn. Biết đến nàng được một vị lão tổ ma tông thu nhận, chỉ biết nàng tên Thanh Nhi không hề biết họ của nàng.

Lúc này, Lăng Thần liền nhảy lên cao, một kiếm chém xuống. Lưu Hòa liền cười nói: "

Chỉ là một tên phế vật cũng giám cản bổn đại gia, xem chiêu Phi Hoa."

Hắn cũng lùi lại, đưa câu quạt chém về phía trước. Từ cây quạt bay ra năm cánh bông hoa bay về phía Lăng Thần. Lăng Thần lại lùi ra xa tránh né vài cánh lá bông hoa bay đến.

Hắn thấy xung quanh không có không gian, đều là người vây quanh nên hắn chỉ còn cách dùng kiếm né tránh rồi chém về phía trước.



Hoa bay đến đều bị hắn chém nát, nhưng mà lúc này Lưu Hòa lại dùng lại công pháp, Phi Hoa bay đến. Lăng Thần tiếp tục chặn lấy cánh hoa bay đến. Hắn suy nghĩ không có cách nào khác bây giờ nếu như không phản công hắn sẽ bị đối phương chém gϊếŧ.

Vừa suy nghĩ hắn liền nắm chặt kiếm trên tay, nói: "Tàn Lang Trích Đoạn." hắn thân hình uyển chuyển, liền chạy nhanh đến né tránh công kích bay đến. Liền xuất hiện trước mắt Lưu Hòa.

Lưu Hòa nhìn thấy Lăng Thần trên kiếm còn mang linh khí toát ra khí tức đáng sợ, làm hắn run rẩy bởi vì Lăng Thần vừa xuất hiện đã một cước đã hắn ngã ra sau. Hắn không thể đỡ lấy công kích này.

Tay hắn cầm quạt ngã về phía sau, tay còn lại cũng không ý thức được mà dừng lại, rơi theo người mà ngã xuống. Lúc này trong đám người có một vị lão nhân đội mũ trùm đầu thấy vậy liền suy nghĩ nói: "Thiếu gia gặp nguy hiểm đến tính mạng, ta mới có thể xuất thủ."

Nên hắn liền biến mất, xuất hiện sau lưng Lăng Thần một cước đá xuống, làm Lăng Thần hộc máu mà ngã xuống, làm ván gỗ trên thuyền cũng xuất hiện vết nứt.

Lão nhân liền đi đến bên cạnh Lưu Hòa nói: "Thiếu gia người có sao không." Lưu Hòa được đỡ dậy thì nói: "Phế vật ngươi vậy mà không ra hỗ trợ ta."

Lão nhân liền nói: "Ta chỉ có thể xuất thủ khi thiếu gia gặp nguy hiểm." Lưu Hòa liền quát mắng nói: "Ngươi ngươi, lên gϊếŧ tên đó cho ta."

Nghe vậy lão nhân định tiến lên, nhưng mà chấp sự liền đi đến nói: "Vị tiền bối này, ta thế nhưng đồng ý ngươi lên thuyền nhưng không thể cho ngươi náo loạn."

Chấp sự bước đi đến nói, lão nhân thấy vậy liền vừa cười vừa bộc phát tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ nói: "Chỉ là một Trúc Cơ cảnh sơ kỳ cũng dứng danh nói chuyện với ta?"

Chấp sự liền bị lão nhân dùng linh khí đè ép xuống, quỳ sụp xuống đất, xung quanh cũng náo loạn cực kỳ bởi vì xuất hiện Trúc Cơ cảnh hậu kỳ đây. Lăng Thần bên cạnh liền kêu gọi nói: "Sư.. sư tôn cứu giúp ta."

Trong nhẫn liền truyền đến tiến nói: "Lăng nhi không cần gấp gáp, có người sẽ tới cứu ngươi không cần ta ra tay." nghe đến đây Lăng Thần liền mộng bức, chấp sự hắn thế nhưng bị phế còn ta thế nhưng không còn ai a.

Xa xa Lăng Liên, Lăng Thanh nhìn thấy vậy quay người nhìn nhau đều hiểu ý, cứu giúp chấp sự cùng đệ tử. Vậy cỡ nào ngưu bức không dễ dàng bị lộ danh tính.

Lăng Liên liền bước lên, xung quanh nhiều người vây quanh ồn ào đều tránh ra, nàng liền nói: "Các ngươi tránh ra không được hại hai người bọn hắn." Lăng Thần, chấp sự nghe vậy liền nhìn về phía Lăng Liên.