Chương 33
Bởi vì tảng linh thạch thế nhưng còn linh khí bên trong, không có tiêu hao gì nhiều, bên này Lăng Liên liền bị tên chấp sự gọi lên.
Chấp sự đứng trên cao nói: "Người tiếp theo." Lăng Liên liền bước lên khán đài lại bước thêm lên cầu thang bằng gỗ, tên chấp sự nhìn thấy Lăng Liên như vậy lắc lắc đầu. Hai nữ hài tử này vậy mà nghèo như vậy.
Quần áo rách rưới phải dùng tấm vải khâu lại, hắn cũng không thể giúp ích được điều gì. Hai nữ hài tử này nếu không thể gia nhập tông môn hắn thật sự đưa cho hai nàng một ít tiền để hai nàng tiêu có thể sống qua ngày.
Hắn thân chấp sự Tiên Đạo Tông, Tiên trong thần tiên, vì dân chúng bỏ ra tất cả. Còn đạo trong đạo đức biết yêu thương dân chúng, đây cũng là vì lý do Tiên Đạo Tông được sinh ra.
Lăng Liên bước lên trên nhìn trước mắt tảng linh thạch to lớn, nàng đưa bàn tay mình lên đặt lên trên, tảng đá liền phát sáng. Chấp sự đứng xa xa bên cạnh thì nói: "Dân nữ chúc mừng ngươi, ngươi thế nhưng Luyện Khí cảnh nhị giai, tư chất hạ phẩm trung cấp."
Tên chấp sự hắn thật sự vui mừng, bởi vì hắn thế nhưng từ đầu đến cuối, nhiều phàm nhân đều khá giả, bởi vì đến tuổi mười một mười hai thế nhưng nhiều tiểu hài tử, sẽ thức tỉnh linh khí. Có thể tự hấp thu linh khí nếu vận công, có thể đi tham gia tông môn nếu không tham dự được.
Sẽ được hoàn trả một ít tiền, nên có thể trang trải lại cuộc sống, nhờ đó mà khá giả, nhưng mà nhìn hai người này thế nhưng một người hai mươi tuổi, một người mười năm mười sáu tả hữu. Vậy mà vẫn nghèo khó như vậy.
Lăng Liên nghe vậy liền quay người về phía Chấp Sự gật đầu, rồi nhanh chân bước xuống đài, bởi vì nàng muốn xem xem Lăng Thanh bị sư tôn dùng công pháp làm cảnh giới thôi diễn đến Luyện Khí cảnh bao nhiêu giai.
Lăng Liên vừa bước xuống, Lăng Thanh liền theo đó mà đi lên, nàng đi rất chậm. Làm chấp sự trên đài cao cũng từ thương cảm trở thành chỉ cần mong muốn nàng đi lên ah.
Lăng Thanh nàng bước được một bước nhỏ, lại dừng hơn ba mươi giây mới có thể bước tiếp một bước. Chấp sự thật sự rất khổ, còn một nữ hài tử cuối cùng vậy mà lâu như vậy. Hắn gọi nữ hài tử cũng là bởi vì hắn tuy mới Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, nhưng đã hơn mấy trăm tuổi, mấy người như nàng gọi nữ hài cũng bình thường.
Thanh Nhi nàng bước thật chậm, làm Lăng Liên phải nhìn về phía chấp sự rồi nói: "Tiền bối, muội muội ta bị bệnh trong người không thể đi nhanh được, cần phải liên tục nghỉ ngơi không thể đi như người bình thường."
Thật sự không phải như vậy, bởi vì đây là do song thánh thể của nàng gây nên, thánh thể Hắc Ám Tinh Thần Ma của nàng. Đây cũng là lý do thiết thực nhất nàng lười không muốn ra khỏi phòng, càng ngày nàng càng lớn thêm thì nàng cần phải dưỡng sức.
Chấp sự nhìn xuống nàng chưa bước tới khán đài, hắn liền nói: "Ngươi thân tỷ tỷ, đỡ muội muội đi lên đi, còn mỗi hai người các ngươi chúng ta thế nhưng không thể đợi được."
Lăng Liên gật đầu, liền đi đến bên cạnh Lăng Thanh nói: "Muội muội ta dìu ngươi đi." Lăng Thanh gật đầu, bởi vì nàng bước đi quá khó khăn. Nàng liền tục chửi thề: "Thánh Thể xịn cái con khỉ, lão nương thế nhưng không cần, lão nương làm người ba kiếp thế nhưng kiếp thứ ba khổ sở như vậy. Năm sáu tuổi ta thế nhưng bước đi vẫn bình thường đi."
Nàng còn ước rằng có xe ô tô đón nàng đây, nhưng thế giới này không hề có, nhưng nàng chợt nhớ ra. Nàng cần phải ngự kiếm đi không tốt sao? Nhưng mà bây giờ không thể nàng Luyện Khí cảnh nhất giai phi hàng ngự kiếm?
Đây là khái niệm gì? Nàng tiếp nhận Tuyết Liên dìu đỡ lấy, được Lăng Liên đưa nàng lên trên đường bậc thang gỗ. Cuối cùng qua vài phút nàng đi đến bên cạnh tảng đá to lớn. Vừa bước đến nàng liền thở dốc, mã đan ta thế nhưng không bị sư tôn dùng bí pháp gì đó.
Làm cảnh giới ta xuống thấp như này, ta không thể phi hành, không thể sử dụng sức mạnh cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ của bản thân ta, muốn khóc quá đây.
Nàng đưa hai tay nắm lấy Thanh Liên, nhìn nàng bằng ánh mắt thương cảm muốn được nàng bế đi, thật sự quá mệt mỏi. Nàng thở mệt nhọc, Chấp sự đứng xa xa thấy vậy tuy hắn cảm thấy rất mất thời gian.
Nhưng cảm thấy hai tỷ muội này, một người não không được tốt lắm, một người thì sức khỏe không được tốt, hóa ra là như vậy mới có thể làm hai người nghèo như vậy.
Hắn liền đưa tay ra, một cổ linh khí trên người bay đến Thanh Nhi trên thân, làm nàng cảm giác cơ thể không còn mệt mỏi. Cũng bởi vì nàng bây giờ thế nhưng là Luyện Khí cảnh.
Lăng Thanh nhìn phía Chấp sự, giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Đa.. tạ.. tiền bối.." nàng cảnh giới thấp thật sự không suy trì nổi ah, may mà sư tôn cho nàng một dây chuyền đeo trên cổ, là một hình mặt trăng khuyết, là một bên nửa.
Còn một bên khác là dây chuyền của Tuyết Liên, nàng liền cố gắng bỏ tay ra đặt lên trên tảng đá, tảng đá liền phát sáng. Chấp sự thấy vậy liền nói: "Ngươi thấp hơn tỷ tỷ của ngươi, cảnh giới Luyện Khí cảnh nhất giai, tư chất hạ phẩm sơ cấp. Ngươi đừng cảm thấy tự ti, tuy ngươi tư chất thấp, nhưng ngươi thế nhưng Luyện Khí cảnh."
"Cũng có tốt hơn nhiều người từng đến đây." Lăng Thanh cũng không khác biệt gì nhiều, nàng cảm thấy rất bình thường. Nên không chú ý, giữ sức khỏe vẫn là tốt nhất.
Chấp sự thấy xung quanh không còn có người, hắn liền nói: "Các ngươi xuống dưới khán đài tập chung cùng mấy hài tử phía hướng bắc, ta xắp xếp đưa các ngươi về tông môn."
Hắn chỉ về phía trước hướng bắc, một đám người đứng trong đó, còn có nhiều vị đệ tử đang thu dọn đồ đạc tàn dư. Tên chấp sự dứt lời cũng phi kiếm mà rời đi, hắn cần phải đi nộp lộ phí vào trong thành, cũng như trả tiền tuyển chọn đệ tử trong thành.
Bên này Mạn Chi, Tô Hạo Vân Phàm trên thuyền bay, ba người cùng vài người khác tư chất cao được trên một chiếc thuyền. Ba người thế nhưng là dòng dõi hoàng tộc cũng được chiêu đãi tốt hơn vài người còn lại.
Vân Phàm liền nói: "Không hổ là hoàng tộc, được chiêu đãi cũng tốt như vậy, nhưng mà ta cảm thấy có gì đó không đúng?"
Trong tiểu thuyết ở địa cầu hắn từng đọc, thế nhưng tuyển chọn đệ tử rất khó khăn, thứ nhất thì tuyển chọn tư chất, cảnh giới cùng nhau vượt qua cửa ải. Do các chưởng lão tạo ra, nhưng mà hắn ý thức được đó chỉ là trong sách. Còn đây là thật sự, nhưng hắn cũng biết được.
Nếu trong năm năm không đủ yêu cầu cảnh giới chắc chắn sẽ bị ra khỏi tông môn, điều này không thể thay đổi, Vân Phàm ngồi trên ghế mang thêm một chén trà uống suy nghĩ, một bên khác Mạn Chi ngồi trên ghế.
Nhìn xem ngọc bội tỷ tỷ đưa cho nàng, tuy không có gì đáng kể. Nhưng mà đây là lễ vật tỷ tỷ đưa tặng nên không có khả năng nàng ném đi, nàng liền phất tay, ngọc bội trên tay liền biến mất, xuất hiện tại trong nhẫn trữ vật của nàng.