Chương 23: Trung Niên Nam Nhân.

Bên trong nhà cũng còn bàn ghế, hắn mặc một y phục cũ nát, giống một tên tiểu nhị. Trên cổ còn mang theo một tấm khăn, hắn liền tiến tới bên cạnh bàn ghế, đưa khăn trên cổ ra lau lau.

Hắn lau bàn ghế sạch sẽ liền mang theo một khay đựng gỗ, cùng nhiều bàn ghế khác đều sạch sẽ hắn liền gật đầu, tiến vào trong phòng bếp, thấy lửa cháy.

Lão bà hắn đang đun lửa, hắn đây thế nhưng là mở cửa hàng, bán đồ ăn. Hắn lấy một số khay đựng đũa, đũa trong khay đều rửa sạch sẽ, hắn liền mang theo ra ngoài để trên bàn.

Liền quay lại vào trong phòng, bận tới bận lui cuối cùng cũng xong, hắn vừa dùng khăn trên cổ lau mồ hôi thì, một nam tử dắt theo một hài tử đi đến, nam tử liền nói: "Vị đại thúc này, ngươi có thể mang cho ta, một khay thịt bò cùng hai chén đậu rang?"

Trung niên nam nhân lau mồ hôi trên người, quay người nhìn lại thấy vậy liền tươi cười, đưa tay chỉ về phía một bộ bàn ghế nói: "Khách nhân mời ngồi, mời ngồi. Ta vào trong lấy nước cho các ngươi, món ăn các ngươi cần ta hảo hảo chuẩn bị."

Nam tử thấy vậy gật đầu dắt theo hài tử đi đến bên cạnh một bộ bàn ghế ngồi xuống, nam hài tử liền nói: "Cha cha, ngươi thế nhưng ăn thịt bò, cho ta vài miếng được không?"

Nam tử liền gật đầu nói: "Ngươi nha, thế nhưng rất háo ăn đây, nhưng không sao ta thế nhưng có tiền có thể cho ngươi bao ăn no." nam hài tử thấy vậy ngồi trên ghế mừng thầm trong lòng.

Bên này trung niên nam tử tiến vào trong bếp, nói với lão bà hắn, làm một chén thịt bò xào, cùng với hai chén đậu rang, hắn còn tặng thêm một món rau cùng cháo đây đều là quán hắn tặng khách ah.

Phàm nhân bây giờ sống trong thành không sợ chết đói, nhưng vẫn có bữa ăn bữa thiếu, vì phải trả tiền thuê nhà.

Trung niên nam nhân cũng mang theo một ấm nước cùng hai chén nước đi đến bên cạnh nam tử cùng tiểu hài tử để trên bàn.

Trên con phố lúc này, có ngựa đi qua trở hàng hóa, người đông đúc giao lưu mua bán, có hai bóng hình hài tử cúi mặt người xuống đất, hai người là Vân Phàm cùng Tô Hạo.

Vân Phàm đang bước đi thì ngửi thấy mùi thơm, trên người thương thế cũng bác bỏ liền nhìn về hướng phát ra bùi thơm đó, hắn liền nhìn về phía, quán thì thấy một trung niên nam nhân mang một khay gỗ thịt bò đi đến.



Hắn liền nhìn về phía Tô Hạo đang cúi người đi đến, Vân Phàm liền vỗ vai hắn nói: "Tô Hạo bên kia chúng ta thế nhưng có quán ăn, chúng ta đi thôi."

Tô Hạo bụng đói cồn cào nghe vậy liền như mũi tên, lao đến bên cạnh quán ăn, trung niên nam nhân thấy vậy liền nói: "Ồ hai tiểu tử, nhìn các ngươi giống như vừa trải qua đau khổ đi."

Trung niên nam nhân hắn thế nhưng, hắn biết rõ ràng nơi đây có nhiều tiểu hài tử rất khó khăn, mẫu thân mấy tiểu hài tử rất thế nhưng bị bệnh rất khó khăn, bị bệnh nặng.

Chủ quầy liền nói: "Hai tên tiểu tử các ngươi, ta thế nhưng biết các ngươi muốn ăn gì ta cho thêm hai chén thịt bò, cùng hai bát cháo đi."

Vân Phàm cùng Tô Hạo nghe vậy liền gật đầu, thì đi đến bên cạnh bàn ghế ngồi xuống, Tô Hạo nằm trên bàn ghế thì nói: "Vân Phàm ngươi nói xem chúng ta thế nhưng từ trời sắp sáng đi đến bây giờ cũng rất đói ah, hôm qua ta thế nhưng không ăn đủ no đây."

"Tên cướp đó thế nhưng phá ta ah." Vân Phàm nghe vậy thì cười nói: "Chúng ta ăn trước rồi tính sau." Tô Hạo gật đầu được ít lâu qua đi, chủ quầy trung niên nam nhân liền mang theo một khay đi đến.

Đặt trên bàn, rồi quay người nhìn hai tiểu tử lấy đũa mà ăn lấy ăn để, hắn nhìn trên thân hai tên tiểu tử mà nhiều vết thương như vậy, hắn liền cảm thán: "Hai tên tiểu tử này, chắc chắn rất khổ cực làm việc đây."

Hắn cảm thấy rất muốn giúp nhưng tiểu hài tử như vậy, nhưng không thể bởi vì, hắn thế nhưng ăn còn không đủ. Lâu lâu hắn có thể giúp đỡ nhưng không thể giúp đỡ hỗ trợ mãi.

Hắn liền lắc lắc đầu quay người bước vào trong quán, trên bàn ghế lúc này, Tô Hạo cùng Vân Phàm nắm lấy đôi đũa còn háo ăn, ăn lấy như một người chết đói đồng dạng, Tô Hạo hắn gắp lấy một miếng thịt bò, đưa vào trong miệng.

Miệng của hắn đều phồng to lên, vừa nhai vừa húp lấy cháo, Vân Phàm thấy vậy liền cười cười, Vân Phàm hắn biết nếu là thật sự nghèo, hắn thật sự sẽ giống như Tô Hạo ăn lấy no nê. Bởi vì bây giờ có thể ăn no nhưng biết mai đây có thể hay không?

Hắn không biết rõ, nhưng nhìn Tô Hạo như vậy hắn cũng cảm giác, đến những khí ức đó, nhưng bây giờ không có quan hệ tới hắn, Vân Phàm liền tập chung đến ăn cơm.

Tô Hạo hắn ăn ngấu nghiến không quan tâm đến xung quanh Vân Phàm đang nhìn hắn, được hồi lâu qua đi, Vân Phàm cùng Tô Hạo đều ăn xong, trên bàn là ba bốn chén đĩa sót lại.



Trung niên nam nhân đi đến, thấy trên bàn còn lại chén đĩa, không còn một ít thịt nào, hay cháo đây. Đều bị Tô Hạo cho liếʍ sạch, hắn nhìn hai tiểu hài tử dựa vào ghế mà nhìn lên trời.

Hắn hiểu rõ hai tiểu tử này thế nhưng lâu ngày không được ăn đi, bây giờ được ăn một bữa no nê cũng là vừa ý hai tên tiểu tử này, hắn cảm thán, liền đi tới dọn bàn.

Vân Phàm thấy vậy liền nói: "Đại thúc mấy chén thức ăn này hết bao nhiều tiền?" thấy Vân Phàm hỏi như vậy, trung niên nam nhân liền cười nói: "Những thứ này miễn phí, không cần trả tiền, các ngươi mang tiền về nhà cho phụ mẫu đi."

Vân Phàm nghe vậy liền biện minh nói: "Đại thúc, nhà ta thế nhưng rất giàu có thể trả tiền." Trung niên nam nhân vẫn lắc đầu nói, hắn biết nhiều hài tử rất ngoan, sẽ không cướp của người khác, đều ngoan ngoãn như vậy.

Làm hắn rất thổn thức, như thế hiểu biết tiểu hài tử? Tại sao phải nghèo khó như vậy,: "Không cần không cần, ngươi mang về đi." Vân Phàm hắn đứng dậy, đưa ghế ra sau đi đến bên đại thúc. Muốn đưa tiền cho hắn thế nhưng trung niên nam nhân chỉ lắc đầu.

Mang lên khay gỗ, chén bát còn thừa lại đi vào trong, Vân Phàm thấy vậy liền đặt lên trên bàn một vài quan tiền, rồi liền cùng Tô Hạo rời đi.

Trung niên nam nhân đi vào trong liền lại ra ngoài, thấy trên bàn có vài quan tiền. Nhìn ra xa hai tên tiểu hài tử, hắn liền cười nhìn về phía hai người cảm thán.

"Tiểu tử, các ngươi vẫn là không muốn phụ lòng ngươi đi, các ngươi lớn lên nhất định sẽ thành tài, ta tuy là phàm nhân nhưng mong các ngươi có thể làm tu sĩ, thoát khỏi cảnh nghèo khó."

Vân Phàm cùng Tô Hạo rời đi, liền hướng hoàng cung mà đi đến. Dọc đường đi đường hai người cũng không như ban đầu, cúi người mà đi.

Hai người bây giờ thế nhưng đứng thẳng

đi, xung quanh cũng dần dần đông người, bây giờ thế nhưng trời đã gần sáng, xung quanh cũng đã đông kín mít người.

Vân Phàm hắn thì cảm thán, bây giờ nếu là Địa Cầu, bây giờ thế nhưng là sáu giờ hoặc tám giờ tả hữu.