Chương 17: Lưu Minh.

Tô Hạo theo bản năng mách bảo, liền nằm xuống đưa hai tay đỡ lấy thanh đao. Mười mấy kiện đao, kiếm đều hướng hắn chém xuống.

Một tiếng keng vang lên, kiếm đao chém xuống người hắn, Tô Hạo hai tay đỡ lấy thanh đao của bản thân. Bản thân hắn hai tay chống đỡ lấy hai thanh đao.

Không ngừng run rẩy, hắn cảm thấy không tốt, mấy tên cướp đều dùng sức mạnh hơn trước. Mười mấy tên cướp nhìn Tô Hạo dưới đất nằm ở đấy, bọn hắn cười cười.

Liền đưa chân lên nhẫn mạnh xuống, Tô Hạo cảm thấy nguy hiểm liền né người, né tránh được vài tên dùng chân đánh xuống, nhưng hắn không có nhiều không gian vị trí. Liền bị vài tên còn lại nhẫn mạnh chúng một cánh tay.

Hắn liền kêu rên lên, hai tay chống đỡ thanh đao chỉ còn một tay, hắn không thể chống cự nổi nữa, liền dùng linh khí tụ tập trên tay, đẩy mạnh lên cao.

Mười mấy tên cướp, đang dùng sức mạnh đè ép xuống, liền bị đẩy mạnh lên cao, nắm trên tay đao, kiếm liền bị đẩy mạnh tay lên cao, người lui ra sau, Tô Hạo theo đó liền đưa tay chống mạnh xuống đất.

Nhảy lên cao hơn đầu mấy tên cướp cười nói: "Các ngươi giám giẫm lên chân tay lão tử, ta cho các ngươi xem thế nào là đao vô tình."

Dứt lời hắn xoay người nắm trên tay thanh đao, chém một đạo về phía bên trái, làm ba tên cướp lại gần nhất, kiếm đang còn còn trên tay cao bị bật lại, không kịp dùng để đỡ lấy.

Đao liền chém qua, ba cái đầu liền rơi xuống đất, Tô Hạo thấy vậy liền đáp xuống, chân hắn vừa đạp đất. Ba thân thể cũng vì đó mà ngã xuống, hắn nhìn xem đám cướp vẫn còn mười mấy tên không khỏi thở dài đao bay đến.

Tô Hạo đáp xuống lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược tứ giai chữa thương, ném vào trong miệng, mười mấy tên cướp lấy lại tinh thần, lao đến Tô Hạo. Tô Hạo hắn cũng chưa kịp hấp thu đan dược chỉ để đan dược tự tiến vào trong đan điền hắn.

Bên cạnh Tô Hạo, Vân Phàm hắn nhìn trước mắt Lưu Minh thân hình vạm vỡ, cao hai mét cơ bắp to hơn đầu hắn, liền mồ hôi chảy dài. Đây chẳng phải mấy người tập luyện thi đấu võ sư, đánh nhau trên khán đài luyện tập ở địa cầu ư.

Vân Phàm hắn một tiểu hài tử sáu tuổi, nếu bị một quyền đánh trúng thịt nát xương tan là không nghi ngờ, nhưng đó chỉ còn là ở địa cầu, bây giờ thế nhưng là Huyền Huyễn thế giới, cái gì ta cũng không sợ haha.



Không đợi hắn suy nghĩ, Lưu Minh liền từ sau lưng móc ra một thanh đao dài một mét, chiều rộng tầm hai mươi cm tả hữu. Vân Phàm liền không khỏi cảm thán, ngươi dấu thanh đao đó sau lưng, nhưng ta chỉ thấy ngươi thế nhưng không mặc áo.

Làm sao có thể lấy ra thanh đao sau lưng được, hắn liền mắt đen, mặt đen tối, là để sau chỗ đó, hắn đang suy nghĩ Lưu Minh liền nhanh chân, chạy đến bên cạnh hắn một thanh đao dài một mét liền chém xuống. Vân Phàm mở mắt nhìn lưỡi đao cực nhanh gần đến mặt hắn, nhìn lưỡi đao sắc nhọn có tỏa ra ánh sáng, chiếu rọi từ đống lửa.

Vân Phàm liền nhanh tay sử dụng bí pháp, xuất hiện sau lưng Lưu Minh, kiếm liền xuất hiện bên cạnh hắn, Vân Phàm nhanh tay nắm lấy, một kiếm xem xuống thanh kiếm vừa chém xuống, Lưu Minh liền nhanh chóng sử dụng bản thân công pháp bí thuật.

Cuồng nộ, thân thể cứng rắn xuất hiện một màu vàng óng ả, làm Vân Phàm chói mắt, Vân Phàm hắn đã chém ra một đạo kiếm, còn không thể làm hề hấn gì hắn, nhưng bị ánh sáng chiếu rọi thẳng mắt, làm người tu tiên hắn cũng không thể để đồng tử hư hại.

Liền đưa tay còn lại không cầm kiếm lên che mắt, Lưu Minh thấy cơ hội liền xoay người lại, một tay không cầm thanh đao chụp lấy Vân Phàm. Vân Phàm đang lơ lửng trên cao, liền bị Lưu Minh một chiêu chụp lấy chân hắn.

Lưu Minh liền cầm hắn lên cao, xoay xoay vài vòng, làm cho Vân Phàm bị nắm một chân xoay xoay giữa trời muốn nôn ói, kiếm cầm trên tay cũng không còn chắc liền rơi xuống, Lưu Minh không dừng lại mà lấy đà, ném Vân Phàm sang một bên.

Vân Phàm bị Lưu Minh ném ra xa, thân thể là một hài tử tả hữu, dễ dàng bị Lưu Minh nắm lấy chân gần gãy xương, chân cũng đã xuất hiện vết nứt đi, hắn may mắn đã dùng linh khí bao trùm lấy chân trước khi bị Lưu Minh mới nắm lấy.

Không thì bây giờ thật sự là gãy chân là thường tình, Vân Phàm bị đánh bay xa hơn trăm mét, liền đυ.ng trúng một gốc cây, bụp một tiếng vang lên, phần lưng hắn cũng cảm nhận cơn đau kịch liệt, Vân Phàm hắn ho khan máu chảy ra từ miệng.

Tô Hạo nhìn phía Vân Phàm liền nói: "Vân Phàm huynh đệ, ngươi là phế vật ư vậy mà không thể đánh gϊếŧ một lão già sắp chết." Vân Phàm ngồi dựa vào gốc cây, nhìn xa xa Tô Hạo cùng mười mấy tên cướp đánh nhau hắn liền cười.

Đưa tay lên lau vết máu, ánh lửa đỏ chiếu rọi qua mắt hắn, quả nhiên bản thân hắn vẫn quá phế vật, bản thân còn lo chưa xong muốn bảo vệ mẫu thân, đây là không thể nào.

Hắn liền từ trong nhẫn trữ vật xuất hiện một viên ngũ đan dược, chuyên chữa trị xương gãy thụ thương nặng, nuốt vào trong miệng nhanh chóng vận dụng linh khí hấp thu lấy viên đan dược.



Lưu Minh thấy Vân Phàm chưa có chết, còn cười hướng về phía hắn. Còn phục dụng đan dược làm hắn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, hắn đường đường thế nhưng là một vị cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, nửa bước Trúc Cơ.

Vậy mà bị hai tên tiểu tử dắt mũi, không thể chấp nhận, hắn liền nhảy lên cầm trên tay thanh đao, hướng về phía Vân Phàm đang ngồi chữa thương vận công.

Vân Phàm liền mở mắt, nhìn bóng người dần dần lao đến bên hắn. Vân Phàm liền cười, các ngươi vậy mà không để cho ta hoàn toàn chữa thương, liền đánh lén ta vậy cùng đừng mong ta lưu tình, dứt lời hắn đứng dậy.

Nắm trên tay thanh kiếm, miệng nói: "Kiếm Hóa Ta, Ta Hóa Kiếm, Thức Long Kiếm." sau lưng hắn cũng liền xuất hiện mười đạo kiếm, Vân Phàm chém ra mười đạo bay về phía Lưu Minh đang nhảy đến.

Lưu Minh thấy mười đạo kiếm từ tên tiểu tử chém ra, liền nhếch miệng, vậy mà là nhất lưu công pháp, vậy cũng đừng trách ta, hắn liền hét to nói: "Đao Không Nỡ Lưu Tình."

Hắn đưa thanh đao lên cao, sau lưng hắn liền từ từ hiện, một thanh đao màu xanh, hắn cũng chém xuống. Sau lưng Lưu Minh thanh đao xanh liền đánh xuống.

Mười đạo kiếm từ phía Vân Phàm lao đến, bên này Lưu Minh lại một thanh đao to lớn chém xuống, hắn đang nhảy đến cũng phải dừng lại chém ra đạo đao này.

Hai người đứng đấy, nhìn hai bên công kích gần va chạm với nhau, mười đạo kiếm lao đến, thanh đao to lớn cũng công kích ra, chém xuống mười đạo kiếm.

Mười đạo kiếm như thể không sợ hãi mà cứ như một mũi tên lao thẳng đến không sợ hãi một thứ gì, thanh đao to lớn chém xuống chỉ có thể phá vỡ năm đạo kiếm. Liền từ trên cao tan biến không còn bóng dáng.

Năm đạo kiếm cũng theo đó mà tiêu tán, hai bên nhìn không ai yếu thế nhưng mà Vân Phàm hắn lại mạnh hơn rất nhiều, Vân Phàm nhìn thấy vậy không khỏi nhếch miệng.

Lưu Minh nhìn thấy năm đạo kiếm dần lao nhanh đến bản thân hắn, không có thể chạy thoát, hắn nhìn xung quanh rồi nói chỉ có thể đỡ lấy. Liền nắm lấy thanh đao xoay phòng, tạo thành một vòng xoáy muốn đỡ lấy năm đạo kiếm.

Ps: Văn Thô.