Lời nói của bà mỗi lúc một bức ép sức chịu đựng trong tôi bùng nổ. Tôi muốn la hét thật to cùng bà mắng chửi bọn người xấu xa kia, lại muốn quát vào mặt bà sao cũng được tại sao không ném mớ lời thù oán kia lên lũ người đó, tại sao lại đổ hết lên đầu tôi. Lũ người gây tội lên bà, ngấm ngầm xâu xé cuộc sống của gia đình bà thì ung dung thụ hưởng cuộc sống, rung đùi mà đắc ý. Còn tôi. Tôi có tội gì với bà, bao nhiêu tội nghiệt bà nói họ đổ lên đầu bà, giờ đây bà vứt hết đống đó vào mặt tôi. Tại sao? Tại sao vậy? Tôi gây tội gì với bà? Tôi có mặt trên đời này là gây đau khổ cho bà à. Tôi phá hoại cuộc đời của bà ư. Tôi mang tai ương đến cho bà phải không. Hay vì tôi mà lũ người đó căm ghét rồi gây tội cho bà. Có phải không. Có phải.. phải không? Những điều đó có liên quan gì đến tôi không. Có không nhỉ?
À phải rồi, vì tôi đâu phải bảo bối tâm can gì của bà. Khi bà sinh tôi ra làm gì cảm nhận được đau đớn, khi biết tôi không phải con trai, bà vẫn có thể đặt một cái tên nếu tôi không phải con gái. Đúng rồi con gái của bà mới là tâm can, mới là châu báu, là khúc ruột liền của bà, là người bà nâng niu, là người quan tâm nhất. Còn tôi là gì? Tôi là cái thứ rác rưởi gì trong lòng bà?
Hình như tôi đang cười đó. Cái tiếng cười như kiểu thở không nổi nên mới cười ra. Chứ nếu không thì chết mất chứ còn gì. Tôi cười đó. Tôi cười nhạo bà đó. Tôi cười nhạo cái tiếng mẹ tôi đã gọi hằng ngày. Tôi cười nhạo cái tình thương dành cho tôi bà vẫn hay nói.
Bà thương tôi ư? Bà có thương tôi ư? Tình thương của bà sao đặc biệt thế? Nặng oán hận thế kia kìa! Tôi có tư cách gì nhận nó đây. Tôi lấy tư cách gì đón nhận tình thương đó đây! Có phải là lấy tư cách của kẻ thù không. Bà vẫn hay hỏi tôi mày có phải là kẻ thù của tao không mà nhỉ? Hình như là phải đó. Không. Chắc chắn đó. Tôi là kẻ thù của bà đó. Kẻ thù đó.
Thỉnh thoảng tôi nghĩ về ý nghĩa cái tên tôi mang. À quên tên cũ chứ. Tôi có tên mới rồi. Mà nó tên là gì nhỉ? Tôi lại quên mất tên của tôi nữa rồi. Mà, không biết cái tên đó có phải của tôi không nhỉ. Đại khái là có họ có cài thêm tên của chồng bà rồi thêm hai từ nữa, một cái tên có bốn từ, toàn từ ngắn ngắn. Tôi nghe bà ấy nói nó có nghĩa là một người nhu mì thanh tú. Cách lý giải là của một họ hàng hơi gần gần của chồng bà. Người đó còn khen tên tôi rất hay. Tên tôi quên mất rồi nên không rõ cách lý giải cụ thể. Trong hồi ức nhốn nháo của mình tôi nhớ là đã dịch thành một bông hoa lan ở trong rừng. Chẳng có gì liên quan nhỉ. Nhắc đến lại nhớ thêm bà ấy không đặt tên cho tôi. Ồ! Thật nực cười. Đối với tôi là vậy đó, tên còn không thèm đặt. Đối với con gái của bà thì khác đương nhiên gọi là dồn hết tâm huyết thì không có gì khoa trương.
Khi bà sinh con gái cưng, bà vẫn còn làm dâu đấy, vẫn còn bị dẫm đạp giày vò đấy. Vẫn còn là lúc cực khổ đấy. Đi lên bệnh viện phụ sản lớn nhất cả nước, quằn quại cả một đêm mới có thể sinh, khi về chồng bao một chiếc taxi đến tận nhà, lại bị cha chồng mắng tụi mày xài tiền của tao. Thật đáng thương! Về nhà tối ngủ thì không được cắm bóng đèn ngủ cho em bé, phải đành thắp đèn dầu. Được gần một tháng thì chồng đi xa lập nghiệp, chuyển về nhà ngoại ở, cuộc sống thư thả hơn một chút. Con gái chưa đủ một tuổi đã bị ôm theo xuống nơi rừng rú cùng cha mẹ lập nghiệp. Từ đau thương, ấm ức bà dồn tâm can đặt cho con của bà cái tên.. cái tên là gì nhỉ? Một cái tên nhắc nhớ thương tâm, cài gọi càng yêu thương hơn. Mà nó, cái tên đó là gì nhỉ?