Không biết từ lúc nào tôi từ một người thích vui vẻ lại trở nên sợ hãi nó, chuyển sang ưa yên tĩnh. Từ khát vọng khám phá cái mới lại đổi thành chấp nhận thực tại. Từ vô lo vô nghĩ lại ôm suy tư vào lòng cất giấu và dùng riêng. Từ khó tính trở nên dễ hài lòng với tất cả. Từ nung nấu bao ước mơ lại quên mất mình mơ gì? Lòng tự tin tự bao giờ đã chuyển thành tự ti. Tôi chán ghét mọi thứ của bản thân. Tôi thấy mình không có điểm gì là chấp nhận được cả. À! Có một điều tôi vẫn còn yêu quý đó là bàn tay của tôi. Tôi tự cảm thấy chúng rất đẹp, là thứ có giá trị nhất của tôi. Có thể tôi không chăm sóc gì cho bản thân, nhưng nhất định phải dưỡng đôi tay cho thật cẩn thận.
Tôi đang ngắm nghía bàn tay xinh đẹp của tôi, chợt có những tiếng vang chói tai truyền đến. Mấy âm thanh kia phát ra từ bên ngoài Tụ Không khoảng chừng cách cái mũi đất kỳ lạ kia bảy tám trượng. Tôi cảm nhận được hình như có khoảng năm bảy người đang đánh nhau trên đó. Từ âm thanh truyền đến là có thể biết mấy người này tu luyện còn chưa thành thục đã đi đánh nhau. Thật mất mặt. Không biết là người ở đâu đây.
Một bóng người chạy đến sát đến Tụ Không trông rất hốt hoảng. Đó là một người nam mặc đồ trắng với viền áo màu vàng rất đẹp. Trông người này có vẻ mảnh khảnh, đúng dáng điệu thư sinh tôi đọc trong truyện. Rất chuẩn mực. Đằng sau hắn đuổi theo là bốn tên cầm kiếm mặc áo màu tím nhạt. Xa xa là hai người cầm dây roi. Chắc là nữ. Dáng vẻ của mấy người đuổi theo nhìn không có chút thiện ý nào cả. Còn có phần hống hách khó ưa.
Nhìn từ dưới Tụ Không lên có thể rõ ràng nhận ra người mặc áo trắng kia không hề có một chút chống cự nào cả. Cái thân hình đó không biết có sức gánh nước không nữa. Cả đám người đằng sau cứ quất roi, tung kiếm thẳng vào người hắn. Rất may cho người này mọi phép thuật đều không thể thi chuyển khi ở gần Tụ Không. Bọn họ chỉ có thể đánh nhau bình thường, không có sự tham gia của phép hay thuật gì cả. Việc này rất có lợi cho ngưởi áo trắng. Hắn có thể né được sự tấn công kịch liệt kia. Chỉ có điều.. trông vật vã quá.
Tôi nghe thấy người đó hét lên từng chữ một rất kiên định: "Tôi không hề lấy cắp Huyễn Thư!" Hắn dù bị tấn công tới tấp nhưng vẫn còn sức gào lên câu đó liên hồi. Hm. Cũng giỏi đấy chứ.
Người đó lùi dần về phía sau, theo như tôi biết nếu hắn lùi nữa là sẽ rớt xuống vực sâu phía dưới, không thể nào bước vào Tụ Không được cho dù mũi đất đó đã xuyên vào trong. Không thể! Không có khả năng đó được.
Hắn tiếp tục lùi, lùi dần về sau. Tụ Không cho phép hắn bước vào trong. Điều.. điều này là sao chứ? Không thể nào! Làm sao có thể?
Nếu tên áo trắng đó có thể vào trong Tụ Không tôi có nên cứu hắn không? Lỡ đám người kia cũng vào được thì sao? Họ sẽ phá nát sự bình yên của nơi này mất! Hay gọi Tụ Cầm về ném họ đi chỗ khác?
Bối rối suy nghĩ tôi không biết từ bao giờ, một dòng khí lạnh buốt xuất hiện trong người tôi. Không biết xuất phát từ chỗ nào. Lạnh. Rất lạnh. Tim phổi như đóng băng lại. Đau. Rất đau. Ban đầu rất đau đớn sau cảm giác đau cũng biến mất mơ hồ vô cùng. Trước mắt tôi mọi thứ lại lờ mờ chuyển thành màu xanh biển nhàn nhạt.
Tay, chân cứng ngắc không thể di chuyển được. Đầu thì tê buốt không còn định hình được gì. Tôi mờ ảo thấy tóc mình chuyển từ màu đen sang trắng rồi đến trong suốt như băng sương đá lạnh.
Chuyện gì đang sảy ra vậy?