Lúc trước Công Tôn Sách bắt mạch cho phụ thân, mạch tượng lại không phải chứng bệnh hiểm nghèo gì. Nhưng mà người lớn tuổi, nhiều bệnh phát sinh lặp đi lặp lại, nói không chính xác là bệnh gì. Hơn nữa mê man thời gian dài không dùng thuốc thang, chỉ sợ càng gian nan. Buổi sáng ngày thứ hai Bàng Tịch đến Lư Châu, Công Tôn Sách đưa thuốc cho phụ thân, kinh hỉ nhìn thấy phụ thân đã hoàn toàn tỉnh lại, đang dựa vào đầu giường ăn cháo. Tiểu nha hoàn từng muỗng từng muỗng đút vào miệng y, Bàng Tịch chắp tay sau lưng đứng ở cuối giường, mặt tràn đầy ôn hòa nhìn Công Tôn Chân.
Sau khi vui sướиɠ Công Tôn Sách cảm thấy có phải mình đến không đúng lúc không. Nhưng cũng đã đến rồi, lui ra ngoài thì rất kỳ quái. Trước tiên hành lễ với Bàng Tịch sau đó ngồi bên giường bắt mạch cho phụ thân, mạch tượng dần dần vững vàng, cư nhiên đã chuyển biến tốt. Vội vàng gọi đại phu tới. Đại phu khám xong tươi cười rạng rỡ chúc mừng Công Tôn Sách, nói cứ tiếp tục như vậy, nửa tháng sau có thể vào giai đoạn bồi dưỡng. Đối với lão nhân trong cơn bệnh mà nói, có thể đi vào quá trình bồi bổ thuyết minh đã qua khỏi tình hình nguy hiểm hứa hẹn có thể khỏi hẳn. Toàn phủ trên dưới hân hoan, Gia Đinh ở bên cạnh vui vẻ khóc.
Công Tôn Sách không biết một đêm này Bàng Tịch nói gì với phụ thân, có thể dỗ dành phụ thân từ cõi chết sống lại, dù sao có thể tốt lên còn hơn không tốt. Y mấy tháng nay trước là bận tang sự của Phong Tranh, ngay sau đó phụ thân sinh bệnh, cơm cũng chưa một lần ăn đàng hoàng, đều là ở trong phòng phụ thân ăn vài món cho qua bữa. Bây giờ trước mắt phụ thân có Bàng Tịch, y có ngốc ở đây cũng chướng mắt, tâm tình thả lỏng, vừa mệt vừa đói vừa khát, phân phó hạ nhân dọn cơm. Hạ nhân nói đã dọn một bàn ở tiền sảnh, Công Tôn Sách không nghĩ nhiều, đi đến tiền sảnh nhìn thấy, một bàn tròn lớn dọn ra bảy tám món chay mặn, hấp xào hầm chưng gà vịt cá thịt, Bàng Thống đang ngồi ăn nhàn nhã.
Công Tôn Sách bước vào cửa, Bàng Thống ngẩng đầu nhìn thấy y, cười: “Cùng ăn đi.”
Bữa cơm này ăn rất im lặng. Hai người không có chuyện gì để tán gẫu, người nào tự ăn của người nấy, kỳ quái chính là không ai cảm thấy xấu hổ. Công Tôn Sách rất đói bụng, bị phụ thân bệnh nặng treo hai tháng, sắp bị kéo đến chết, ăn vô cùng chuyên tâm. Bàng Thống tính tình cà lơ phất phơ, từ trước tới giờ không biết xấu hổ giải thích thế nào, nhìn Công Tôn Sách uống từng chén từng chén canh vịt hầm táo đỏ, muốn hỏi y có no hay chưa, đương nhiên không hỏi ra.
Công Tôn Sách ăn no nước, nói một tiếng từ từ dùng xin lỗi không tiếp chuyện được rồi đi. Bàng Thống vẫn một mình ăn tiếp một lúc lâu, ăn hết một lần các món ngon đặc sắc của Công Tôn phủ, uống một ít rượu. Cơm nước xong cũng không có chuyện để làm, luẩn quẩn đến hoa viên đi bộ, bỗng nhiên nghĩ đến Đạp Nhật, không biết Công Tôn Sách nuôi nó thế nào.
Bước đi thong thả như tản bộ đi đến chuồng ngựa, Công Tôn Sách đang cầm một bó cỏ khô, đang ở đó cho ngựa ăn. Đạp Nhật mỡ dày thịt béo, mới nhìn còn tưởng là một con bò, ăn cỏ trong tay Công Tôn Sách rất thơm ngon. Công Tôn Sách sờ sờ đầu của nó. Tác Mệnh thấy bọn họ hòa thuận vui vẻ, đại khái có chút hâm mộ, vậy mà lại từ chuồng cách vách của mình đi qua.
Tác Mệnh có một đôi mắt đỏ như máu rất là làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa bởi vì có thời gian gϊếŧ chóc trên chiến trường đã lâu, có một loại khí tràng nguy hiểm của động vật ăn thịt. Nó bước gần đến Đạp Nhật liền lui qua một bên. Công Tôn Sách cũng sửng sốt, nhưng chưa thu tay về, Tác Mệnh liền cúi đầu ăn cỏ trong tay của y. Công Tôn Sách biết đây là ngựa của Bàng Thống, theo một góc độ nào đó mà nói, nó còn truyền kỳ còn nổi tiếng hơn Bàng Thống, y đã nghe thấy tiếng tăm của nó từ lâu. Sờ sờ trán của nó, Tác Mệnh vẩy vẩy cái lỗ tai, Công Tôn Sách lại sờ sờ nó, cười rất vui vẻ.
Bình thường Bàng Thống đến gần trong phạm vi mười trượng Tác Mạng sẽ vung đầu bào móng, hôm nay đứng ở đây nửa ngày, nó cũng không buồn phản ứng. Bàng Thống cảm thấy không có chuyện gì của mình. Thở dài quay người, có chút cảm giác mất mác khi bị vứt bỏ. Thầm nghĩ đáng giận a đáng giận, rốt cuộc Công Tôn Sách có gì tốt, ngay cả ngươi cũng mắc mưu của y.
Thân thể của Công Tôn Chân ngày một khá lên, Bàng Tịch ngoại trừ lúc ngủ, thời gian còn lại đều ở bên cạnh bầu bạn với y. Công Tôn Chân ăn cháo uống thuốc, Bàng Tịch nhìn y không chớp mắt, có một lần còn vắt khăn lau mặt cho y. Công Tôn Sách đẩy cửa vào, tay của Bàng Tịch đang sờ lên trên mặt cha của y. Làm cho Công Tôn Sách lúng túng, bây giờ cũng không dám đi đến phòng của cha. Bàng Thống lại càng hiếm khi đến thăm bọn họ, nhìn một cái, răng đều đau.
Bàng Thống ở trong Công Tôn phủ nhìn hoa nhìn cỏ, trước sau không đề cập đến chuyện phải về kinh. Bàng Tịch cảm thấy đặt Bàng Thống và Công Tôn Sách dưới một mái nhà làm không tốt sẽ xảy ra họa, nói với đứa con ở đây không có chuyện của ngươi ngươi có thể về. Bàng Thống nói không được, hộ vệ ở huyện nha đều là rau, ta đi rồi thích khách thừa dịp không có người mà tới thì làm sao? Hoặc là cha con cùng nhau về, hoặc là đều ở lại. Ý tứ kia là nói: Cha sao thì con vậy.
Nhoáng một cái đã qua nửa tháng, giữa Bàng Sách chưa nói với nhau quá mười câu, hai người giống như có ý lẩn tránh đối phương, ngẫu nhiên gặp mặt, chỉ gật đầu với nhau rồi đi qua. Thời gian qua những chuyện trong nha môn đều là Công Tôn Sách thay cha xử lý, đến khi thân thể Công Tôn Chân tốt lên một chút, y còn phải mở lớp học ở thư viện, còn phải chăm sóc cho Bao đại nương, mỗi ngày
trời gần tối mới trở về. Ngọn đèn dầu trong tiểu viện sáng trắng đêm. Cũng không biết Công Tôn Sách ăn tiên đan gì, sao giống như không biết mệt.
Dần dần Bàng Thống cảm thấy vô vị, cứ ngốc mãi như vậy cũng không ra chuyện gì, rất mất mặt, muốn cáo từ với phụ thân. Tìm được phụ thân, phụ thân đang đỡ Công Tôn Chân tản bộ ở hoa viên. Sắc mặt của Công Tôn Chân đã rất tốt, nhìn thấy Bàng Thống liền muốn quỳ, được Bàng Tịch kéo lại.
Bàng Thống vội vàng cười nói: “A ha ha, Công Tôn đại nhân bệnh lâu mới khỏi, miễn lễ miễn lễ. Bản vương tùy tiện đi một chút, các ngươi tiếp tục, tiếp tục.”
Bàng Tịch rất không vui mà trừng hắn:
Còn không mau cút!
Bàng Thống ủy khuất: Ta cũng không biết hai người ở đây bồi dưỡng tình cảm a.
Công Tôn Chân chắp tay ưỡn thắt lưng, cười nói: “Hạ quan bệnh trận này, làm phiền Thái sư và Vương gia nhớ đến ghé thăm. Vương gia vừa tới Lư Châu, còn chưa đi dạo nhiều phải không? “ Y là bệnh đến hồ đồ, không biết cha con Bàng Tịch đã ở rất nhiều ngày, quay đầu gọi: “A Sách, ngươi cùng Vương gia đi chơi trong thành đi.” Nói với Bàng Thống: “Hôm nay là lễ Vu Lan, thành Lư Châu chúng ta ban đêm sẽ thả hà đăng. Vương gia nhất định phải nhìn xem.”
Hôm nay Công Tôn Sách không có ra ngoài, rất có mắt cách hai vị lão nhân hơn mười bước cùng đi tản bộ, lúc này chậm rãi bước đến, mỉm cười vươn tay làm động tác mời. Bàng Thống cũng mỉm cười, đi đằng trước hướng về phía cửa. Nghe thấy phía sau Bàng Tịch nhẹ nhàng nói với Công Tôn Chân: “Hà đăng, có còn nhớ hà đăng năm ấy…”
Ra khỏi huyện nha đến trên đường, hiện tại chỉ mới có buổi chiều. Công Tôn Sách bắt chuyện: “Ngươi muốn đến chỗ nào?”
Bàng Thống nói: “Ai, vừa nãy là không thể không nể mặt mũi Công Tôn đại nhân. Ngươi không cần để ý đến ta. Cứ lo chuyện của mình đi.”
Dứt lời chắp tay sau lưng xoay người đi. Công Tôn Sách nhìn bóng dáng của hắn ngây người một lát, trầm thấp thở dài, đi về phương hướng khác.
Thật ra Bàng Thống làm gì có chuyện để lo, men theo phố xá đi dạo không mục đích, nhìn thấy chuyện náo nhiệt thì xem một lát, nhìn thấy đồ ăn vặt thì thử một chút. Ở đây không có ai nhận ra Trung Châu Vương, uống trà không có nhã gian, ghé cửa tiệm chưởng quầy cũng không ra đón, cùng bách tính chen chúc ở một chỗ cũng tự thấy rất vui. Nhưng mà nếu có Công Tôn Sách ở bên cạnh, phỏng chừng ai cũng không vui nỗi.
Cách một năm gặp lại Công Tôn Sách, cảm thấy y lại khác với quá khứ. Người này thật chịu khó gọt giũa. Lúc thiếu niên là một kiểu, sau khi gặp lại ở Song Hỷ trấn là một kiểu, bây giờ lại là một kiểu. Lúc thiếu niên tính tình góc cạnh có chút cay nghiệt. Sau lại ôn hòa đôn hậu, thường thấy y cùng Bao Chửng Triển Chiêu chơi đùa sỉ nhục lẫn nhau, chơi vô cùng vui vẻ, không đυ.ng nhau liền buồn. Đến bây giờ, trầm tĩnh đạm mạc như sương như khói, chứa đựng u
buồn nhàn nhạt, đem người đặt ở một chỗ, chính là cái bối cảnh không một tiếng động.
Công Tôn Sách lúc thiếu niên thật thẳng tính thật đơn thuần. Sau này có chút biệt nữu, lanh mồm lanh miệng giương nanh múa vuốt chơi vui nhất. Người bây giờ, nhận chút kích động buồn bực liền trở nên ủ rũ, Bàng Thống không chọc y, cũng không thể chọc y.
Nghe Gia Đinh nói, Phong Tranh là trong đêm tân hôn mặc hỉ phục mà mất, chết trong lòng Công Tôn Sách. Ngày hôm sau Công Tôn Chân còn chờ con dâu tới kính trà, mãi cho đến giữa trưa cũng không thấy con dâu ra khỏi phòng. Gia Đinh đánh bạo đẩy cửa vào mời, nhìn thấy Công Tôn Sách tựa ở đầu giường ôm Phong Tranh, cũng không có khóc, chỉ mở to mắt ngây người. Sờ vào cổ tay Phong Tranh, đã sớm lạnh thấu. Mọi người trong nhà sợ kích động y, run sợ ôm Phong Tranh từng chút từng chút ra khỏi lòng y. Ngay tại khoảnh khắc sắp ôm đi, cả người Công Tôn Sách chấn động, bắt lấy ngón tay của Phong Tranh cực nhanh, sợ hãi và hoang mang giống như vừa tỉnh từ cơn ác mộng. Nhìn Phong Tranh một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra sự thật. Nhắm mắt thở một hơi thật dài, buông tay ra nói: Đến tây sương phòng, một lát nữa ta sẽ qua.
Gia Đinh nói: Chưa từng thấy thiếu gia rơi nước mắt, ngược lại hạ nhân chúng ta khóc lóc nức nở.
Bàng Thống Thống lắc đầu: Đại bi không lên tiếng. Không rơi nước mắt mới là phiền toái.
Tang bạn cách vài năm liền tang vợ, còn suýt chút nữa tang cha. Vài chuyện cùng tụ lại một lúc, đặt lên người nào cũng không chịu nổi. Huống chi Công Tôn Sách còn là người đọc sách, người đọc sách thương hoa tiếc cỏ, cảm tình tinh tế nhất liều mạng nhất, có thể không hoảng không loạn không thất thố chống đỡ qua từng chuyện từng chuyện, rất không dễ dàng.
Đi dạo nửa vòng thành Lư Châu, nhìn phong thổ nhìn xem dân tình, đi theo con phố lớn phía tây đến một khu tiểu viện. Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm, có dân chúng ngàn ân vạn tạ đang cầm bao giấy từ bên trong đi ra. Bàng Thống ngẩng đầu nhìn, hắc ai ô, Thanh Thiên dược lư. Xoay người muốn đi. Vừa lúc Bao đại nương thò đầu ra, ở phía sau gọi hắn: “Bàng Thống?”
Bàng Thống quay người lại, cười nói: “A, Bao phu nhân.”
Bao đại nương đánh giá hắn một lược từ đầu đến chân, gật gật đầu: “Vào đi.”