Chương 32

Bàng Thống nói: “Công Tôn Sách, để ta xem vết thương của ngươi.” Kẻ hèn này phiên dịch lại, vậy sẽ thành: “Công Tôn Sách, để ta xem mông của ngươi.”

Bàng suất a Bàng suất, ngài đúng là không phải phàm nhân. Vừa nãy còn tức đến trừng mang trợn mắt truy vấn, còn bày ra bộ dáng Vương gia. Vừa mới nói chuyện một chút, người ta còn chưa lời ngon tiếng ngọt chưa hòa hoãn lại, chỉ khe khẽ cười thầm một cái, ngài đã khó có thể kiềm chế xuân tình nhộn nhạo. Cái mông của Công Tôn Sách, a, nói mông không nhã nhặn, người ngồi xem đều là đại cô nương, vậy nói bàn tọa đi. Bàn tọa của Công Tôn Sách, Tiểu Phong Tranh xem không được, ngài cũng chưa hẳn xem được đâu.

Công Tôn Sách biết rõ chỗ trâu bò của tên Bàng Thống này, mọi thứ trên đời không có chuyện hắn không dám nghĩ, cũng không có chuyện hắn không dám nói, càng không có chuyện hắn không dám làm. Chỉ cần hắn nghĩ rồi nói rồi, vậy nhất định tiếp theo sẽ bắt tay vào làm. Thần kinh y căng thẳng, nhịn đau chống dậy thân mình cảnh giác nhìn hắn. Nếu nói bình thường, Bàng Thống muốn khinh suất đùa giỡn lưu manh, y còn đối phó được. Nhưng mà bây giờ đã khác xưa, lúc trước đối phó hắn chỉ phí một thân mồ hôi, hiện tại tay chân hư nhuyễn trên người lại đau, nói chuyện cũng lao lực. Ngoại trừ lần trúng độc mấy năm trước, cơ thể chưa từng suy yếu như vậy. Y rụt người về phía sau, cười yếu ớt khoe mẽ: “Không cần. Thương cũng không nặng, ngủ một đêm là khỏe rồi. Ngươi, ngươi mau về đi.”

“Ai, nguơi cho rằng ta không biết sao, năm mươi đại bản, có nhẹ nữa cũng đủ đau.” Bàng Thống lấy một cái bình nhỏ từ trong lòng ngực ra: “Ta xem xem, bôi cho ngươi chút thuốc.”

Công Tôn Sách bảo trì nụ cười mỉm: “Để thuốc lại là được, ta tự mình bôi.”

Bàng Thống kéo cái ghế ra, ngồi lên mép giường của Công Tôn Sách gắt gao chèn ép: “Ngươi bôi cũng vô dụng, thương này rất nặng, phải dùng nội lực chưng thuốc hòa vào da thịt. Ngươi có nội lực sao?”

Nụ cười của Công Tôn Sách không treo lên được nữa: “Ngươi để thuốc lại, sáng sớm mai ta gọi Triển Chiêu.”

Bàng Thống biết câu này là nói cho có lệ, vì thế một bước cũng không lùi: “Vậy thì chậm trễ quá, vẫn là ta làm thôi.” Một tay giữ lấy vai của Công Tôn Sách. Công Tôn Sách kinh hoảng kêu lên: “Bàng Thống! Ngươi dám!”

Nói ra câu này, chính bản thân cũng cảm thấy chẳng có sức đe dọa. Bàng Thống có cái gì không dám sao?

Bàng Thống sững người cười, nói: “Ngươi xem, còn có chuyện ta không dám sao?”

Công Tôn Sách biểu tình dữ tợn sắc mặt phát xanh, rất giống như Bàng Thống muốn ăn thịt y. Nhưng mà rốt cuộc cũng là Lễ bộ Thị lang gặp qua sự đời, trong lúc sợ hãi cũng không mất đi khí thế nghiêm túc làm người kính sợ, cất cao giọng nói cực kỳ giận dữ, nhả ra một dấu chấm câu: “Ngươi dám… Ta!!!”

Vế sau của ta là gì? Ta không để ý đến ngươi nữa? Chua. Ta sẽ cho ngươi đẹp mặt? Ai tin a. Từ không thành câu cũng không sao, khí thế mạnh mẽ không gì sánh được kia, đã thật sự chấn động Bàng Thống làm hắn ngừng lại.

Bàng Thống từng nói: Ta ghét nhất nam nhân khi dễ nữ nhân. Hắn tuy rằng là một nam nhân không sai, nhưng Công Tôn Sách cũng không phải nữ nhân, khi dễ, thì cứ khi dễ thôi. Giống như hắn không nói phải trái khi dễ Bao Chửng, giống như hắn hoành hành ngang ngược khi dễ Triệu Trinh. Chưa nói tới cảm giác áy náy gì, ngược lại cảm thấy thật thú vị. Nhưng mà Công Tôn Sách người nam nhân nhân này, suy cho cùng lại không giống hắn. Đây là nam nhân hắn đã thích từ rất lâu, rất muốn chiếm làm của riêng mình. Lúc kết giao thời thiếu niên, hắn thương y còn hơn thương muội muội Phi Yến. Công Tôn Sách tính tình vừa thanh cao vừa cao ngạo, hiện tại tu dưỡng ôn hòa hơn bớt đi tính dữ dội, nhưng mà một khi trở nên bướng bỉnh, một chút cũng không kém lúc trước. Nếu không mạnh bạo với y, đấu võ mồm một trận một hồi có thể đấu đến hừng đông.

Bàng Thống cũng không nói nhiều, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, trở tay điểm huyệt Công Tôn Sách để y nằm ngay ngắn trên giường. Công Tôn Sách thầm gào lên một tiếng, tức đến mức muốn thổ huyết. Y từng rất nhiều lần thấy Triển Chiêu truy lùng hung thủ, vì để bắt sống, đánh một hồi sau đó bất thình lình điểm huyệt người ta. Y đứng bên cạnh nhìn, bắt mạch của người ta, chọt chọt mặt của người ta, cảm thấy rất thú vị. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cũng từng trịnh trọng yêu cầu Triển Chiêu điểm huyệt để tự mình trải nghiệm, Triển Chiêu dùng loại ánh mắt trong vô thố mang theo thương cảm dùng để nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn y. Bao Chửng lại dịu dàng mà đẩy y vào phía trong phòng: “Công Tôn, tối hôm qua lại thức đêm đọc sách có phải không? Nhanh đi ngủ chút nghỉ ngơi đầu óc, nha? Ngươi xem, dọa hỏng Triển Chiêu rồi…”

[=))]

Hôm nay được đền bù như mong muốn bị điểm huyệt, cảm giác giống như bị bóng đè. Đầu ngón tay có cảm giác tê buốt giống như bị kiến cắn, hít thở có chút nhanh, còn thêm Bàng Thống ngồi ở bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cười da^ʍ khó bề phân biệt, thật sự là, một chút cũng không thú vị. Hối hận vì giữ thể diện mà không kịp hét la gọi Triển Chiêu. Gọi Triển Chiêu tới nhiều lắm cũng là truy hỏi vài câu chuyện gì thế này, giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo cũng qua, ít nhất không phải như bây giờ bị bại lộ cái bàn tọa…

Bàng Thống rất hiểu y khiết phích, đặc biệt đến chậu nước rửa tay. Lại nghĩ y da mặt mỏng, liền tắt trản đèn bên giường, ý là mờ mờ mịt mịt cái gì ta cũng không thấy, có thấy cũng thấy không rõ. Nghĩ đến lúc còn sống Tiểu Man nhất ngữ thành sấm: Hừ ~ thuốc kia, ngươi cứ giữ để bôi mông đi! Bôi mông, không sai, nhưng mà nàng nhất định không nghĩ đến, thuốc này được dùng để bôi mông ai.

Công Tôn Sách bên ngoài khoác áo choàng nhung tơ huyền sắc, bên trong là quan phục. Bàng Thống tuy rằng phong lưu, nhưng đều là người ta cởϊ áσ tháo đai chờ hắn. Cởi y phục cho người khác, vẫn là lần đầu tiên, sờ sờ mó mó, gặp phải một chút trắc trở. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Bàng suất có ý sờ mó thêm vài lần.

Mới vừa cởi quan phục ra cho Công Tôn Sách, chiếc nhẫn ban chỉ ngọc bích từ trong tay áo lăn ra rơi trên giường. Bàng Thống nhặt lên liếc mắt nhìn một cái, rồi nhét xuống gối đầu.

Mặc quần vào cho Công Tôn Sách đắp lên nửa cái chăn sau đó giải huyệt, trên mặt Bàng Thống mang ba phần xuân sắc, thần thanh khí sảng ngồi lại trên ghế chờ y hổn hển nổi bão. Nhưng mà toàn bộ gương mặt của Công Tôn Sách còn vùi vào trong gối, vẫn không nhúc nhích.

Bàng Thống cho rằng huyệt đạo vẫn chưa giải, vươn tay qua muốn giải lại một lần, bả vai của Công Tôn Sách nghiêng đi tránh được. Tránh rồi, nhưng vẫn không động đậy tóc tai rối bời nằm úp sấp, dường như muốn tự làm mình ngộp thở chết để bảo tồn mặt mũi. Bàng Thống thấy y như vậy, lòng lập tức mềm nhũn, lại cảm thấy buồn cười, người bây lớn rồi mà còn giả đà điểu, Phi Yến qua mười lăm tuổi cũng không xài chiêu này. Muốn nói dậy đi dậy đi, cái mũi xinh đẹp bị ngươi đè sụp. Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ nói câu này, giống như rất ngu ngốc.

Bàng Thống mỉm cười an ủi: “Vẫn còn tức giận a, ai, tức giận thì ngồi dậy đánh ta hai cái. Thế nào?”

Công Tôn Sách không phản ứng.

Bàng Thống hiểu dĩ đại nghĩa*: “Ta chính là vì tốt cho ngươi. Hiện tại Bao Chửng như vậy, án của Tiểu Man, toàn bộ rơi trên người của ngươi. Ngươi để mặc vết thương không trị, kéo dài năm sáu ngày, vụ án sẽ thế nào?”

(*Lấy đạo nghĩ giảng giải cho người khác)

Công Tôn Sách tiếp tục không phản ứng.

Bàng Thống tự bộc bạch quá khứ: “Đều là nam nhân, ngươi xấu hổ cái gì? Nhớ lúc ta đánh giặc, quân lính đều trần như nhộng cùng tắm ở một con sông, ta đã sớm bị người xem hết. Cũng chẳng có gì đó thôi…”

Công Tôn Sách vẫn cứ không phản ứng.

Bàng Thống thành khẩn tạ lỗi: “Đây là lần đầu tiên ta điểm huyệt ngươi, cũng là lần cuối cùng, có được không? Ta cam đoan, về sau ngươi có lấy dao đặt ở trên cổ ta, ta cũng tuyệt đối không đυ.ng ngươi dù chỉ một đầu ngón tay.”

Công Tôn Sách vẫn là không phản ứng.

Bàng Thống dùng phép khích tướng: “Ai! Ngươi cuối cùng có phải là nam nhân hay không? Vì chút chuyện nhỏ này, không đến mức túc giận vậy chứ?”

Thân là nam nhân, hễ nghe thấy câu nào nghi ngờ giới tính của mình đều nhịn không được mà nhảy dựng lên phản bác mấy câu. Thanh âm buồn bực của Công Tôn Sách cuối cùng cũng từ trong gối đầu phát ra: “Ngưới mới không phải nam nhân!!!”

[đáng yêu =))]

Bàng Thống cười nói: “Nếu ta không phải nam nhân, chẳng phải ngươi càng xấu hổ chết sao?” Công Tôn Sách quay đầu, mặt hướng vào trong, không đáp không để ý, có ý muốn tiễn khách. Bàng Thống thấy y thật sự giận, nếu còn chọc nữa, sợ là sẽ gặp rắc rối. Cố ý ra vẻ cô đơn thở dài một tiếng, đứng lên đặt thuốc xuống bàn: “Ngươi cũng đừng vì giận ta mà quăng nó a. Nguyên liệu làm thuốc này rất ít, một năm làm chẳng được mấy bình. Ném đi thì không còn đâu.” Đợi một hồi, Công Tôn Sách không lên tiếng, Bàng Thống cũng không để bụng: “Ngươi cũng coi như là một đại phu, không cần dặn ngươi nhiều lời. Tu dưỡng cẩn thận. Ta đi.”

Đi chưa được hai bước, Công Tôn Sách bỗng nhiên gọi tên hắn. Bàng Thống nghiêng người nhìn y, y cũng không quay đầu lại, mái tóc đen dài từ gối đầu buông xõa xuống mép giường, nửa rũ nửa lay động. Liếc mắt nhìn xẹt qua như vậy, sẽ nghĩ người nằm trên giường là nữ nhân. Nếu là nữ nhân thì tốt biết bao, Bàng Thống nghĩ, nếu như là nữ nhân, vậy ta nhất định không đi nữa.

“Làm sao?”

Công Tôn Sách lại không nói một lời, cứ trầm mặc như vậy, dường như đang cân nhắc câu nói tiếp theo. Bàng Thống rất kiên nhẫn chờ, chờ khoảng nửa chén trà, đợi đến khi y nói một câu ba chữ xa xăm: “Đa tạ ngươi.”

Câu này rất nhẹ rất ngắn rất mơ hồ, rất giống thanh âm của Triệu Trinh nói khi hắn luồng tay vào ống tay áo mắt nắm một nửa, nếu không phải là người luyện công phu, tám phần là không nghe được. Nhưng mà ai bảo Bàng Thống đã luyện công phu làm chi. Tâm hoa nộ phóng, phóng tới bên khóe miệng. Nhìn bộ dạng mặt mày lạnh lùng của Công Tôn Sách, giống như luyện Kim Chung Tráp a Thiết Bố Sam, đem tất thảy nhu tình mật ý cách ra khỏi ba trượng. Nhưng kỳ thật xem ra, y có để tâm có biết đến. Tấm lòng Bàng Úy Ly đối đãi y, y đều biết, không những biết, mà trong lòng còn cảm kích.

Vậy đủ rồi.

Bàng Thống thật sự muốn cuộn cả chăn lẫn người lại, ôm về Trung Châu Vương phủ. Khắc chế một chút, làm cho giọng mình nghe ra không phải là rất high. Nhưng mà sau khi khắc chế, lại phát hiện cũng không có lời gì để nói. Dưới ánh đèn màu vàng tối, nở nụ cười chứa đựng tình cảm với bóng người trên giường, không ai nhìn thấy.

Công Tôn Sách vẫn duy trì tư thế nằm cứng đờ này mà nằm một đêm, lúc chịu đựng đại bản răng lợi đều bị y cắn nghiến, nát rồi vỡ, máu chảy không ngừng. Mùi máu tanh sót lại giống như cắn một miếng thịt người, khủng bố, điên cuồng, kịch liệt, song vẫn cứ cắn đến chết cũng không buông. Tranh đấu với người với người chính là như vậy, không thể so cao quý nhiều ít với dã thú tranh mồi, chỉ có càng âm hiểm, càng đê tiện.

Nhưng mà y cắn ai, rốt cuộc làm y cũng đau theo. Không. Không phải đau theo. Trước đó, đã đau lên rồi. Vươn tay đến dưới gối đầu lần mò tìm chiếc nhẫn ban chỉ nắm ở trong tay. Tay lạnh hơn ngọc, nhưng lại không phát giác ra nó đã lạnh như băng.

Phần tử trí thức chính là như vậy, bảo dưỡng có tốt tính có rộng lượng hơn nữa, ít ít nhiều nhiều cũng có chút chứng suy nhược thần kinh. Bình thường không phát hiện, một khi có chuyện liền phác tác. Cả đêm nghĩ đông nghĩ tây, đến khi trời tờ mờ sáng, liền mệt nhọc. Chợp mắt nghỉ ngơi không đến nửa khắc, Triển Chiêu đến gõ cửa. Công Tôn Sách cử động thân mình, da thịt bị tổn hại đã kết một tầng mày mỏng, không đau nữa. Nhưng mà cả người rất không có sức lực, mở ngăn kéo tìm hai miếng nhân sâm đặt dưới lưỡi, ăn mặc chỉnh tề đi thu xếp cho Bao Chửng.

Thiên ngôn vạn ngữ lấy tình cảm tác động, thiếu chút nữa làm chính mình cảm động phát khóc, cuối cùng cũng gọi Bao Chửng tỉnh lại. Tỉnh nhưng vẫn mơ mơ màng màng, nói với hắn cái gì, hắn cũng chỉ híp nửa đôi mắt cá chết nhìn ngươi. Nếu tình cảnh này ở mười năm trước, không tới mười năm, sáu bảy năm trước, Công Tôn Sách thấy bộ dạng nửa mê nửa tỉnh không có ý chí này của hắn, nhất định xăn tay áo không nói hay lời đập cho một trận. Đánh không tỉnh đánh tiếp, đánh đến tỉnh thì thôi. Nhưng mà bây giờ, trên có Bao đại nương dưới có Triển thiếu hiệp, Công Tôn Sách cũng không phải là Công Tôn Sách của năm ấy, mấu chốt là có thương trên người, đánh không đau hắn. Ngược lại nghĩ đến những khi cùng Tiểu Man ríu ra ríu rít, trong lòng cũng rất chua xót, Bao Chửng nhìn như là kẻ lơ đễnh, thực ra là một người vô cùng mềm dịu, một đao kia của hung thủ, há chỉ là gϊếŧ một mình Tiểu Man.

Người ta là đồng bào cùng sống chết, bọn hắn là đồng bào cùng đau thương. Cảm tình cùng với Bao Chửng, thân thiết giống như một người. Y ngồi xổm xuống dùng sức vỗ vỗ hai má của Bao Chửng, ánh mắt của Bao Chửng thoáng chuyển động. Công Tôn Sách nắm tay của hắn ủ trong lòng bàn tay xoa nắn: “Ngươi trước hết dùng chút thức ăn, sau đó ta sẽ thay y phục cho ngươi.” Một tay lại theo thói quen vỗ lên vai của hắn: “Đừng sợ, có ta ở đây chẳng phải sao? A? Có ta giúp ngươi đây.”

Bao đại nương bưng một khay thức ăn đến, nói: “Đừng gọi Bao Chửng nữa, Công Tôn Sách ngươi sao rồi? Thương thế nào?” Công Tôn Sách nói: “Không sao. Đã tốt hơn nhiều.” Triển Chiêu Tiểu Phong Tranh ở bên cạnh Bao đại nương không hẹn mà gặp cùng ném cho y ánh mắt nghi ngờ. Công Tôn Sách muốn biện minh nhưng chẳng có lời nào, nghĩ ta thật sự tốt hơn nhiều mà ta làm sao để các ngươi tin a nhưng đâu cần thiết phải cởi cho các ngươi xem. Nhanh nhẹn đứng lên, đứng rất thẳng: “Đừng không tin, ta chính là đại phu.”

Gương thời Tống vẫn là gương đồng, chiếu ra bóng người vàng óng mơ mơ hồ hồ. Nếu Công Tôn Sách có thể dùng gương thủy ngân hiện nay mà soi, y sẽ biết sự lo lắng của Bao đại nương bọn họ không phải là không có đạo lý. Gương mặt trắng như tuyết rất chói mắt, môi thì xanh tím, đổi một bộ y phục màu trắng xõa tóc đứng trước cửa Khai Phỏng phủ, vậy chính là quỷ chết oan.

Bị Bao đại nương nhìn chằm chằm uống hết một chén thuốc bổ hỗn hợp chưng cách thủy vừa nồng vừa sệt, sau đó gọi hai nha sai sắp xếp nhiệm vụ: “Các ngươi đến mời Trung Châu Vương qua đây”. Bổ sung một câu: “Khách khí chút. Ngàn vạn lần đừng chọc hắn giận.”

Hai nha sai lĩnh mệnh mà đi. Triển Chiêu ôm cánh tay trêu ghẹo nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy Công Tôn đại ca sợ sệt nhường ba phần với người nào.”

Công Tôn Sách tựa lưng vào ghế ngồi, chơi với ngọc bản chỉ trong tay. Tất thảy còn chưa bắt đầu, y tựa hồ đã mệt, nhắm mắt ngửa đầu, nhẹ giọng trách mắng: “Ngươi hiểu gì chứ…”

Tâm tình Công Tôn Sách đối với Bàng Thống, Triển Chiêu không hiểu. Ngay cả bản thân Công Tôn Sách, cũng chưa thật sự hiểu được.

Lúc tin tức của Khai Phong phủ truyển đến Trung Châu Vương phủ, như mọi người đã thấy Trung Châu Vương Bàng Thống đang tự mình chơi cờ với mình. Tự mình chơi cờ với mình, kẻ hèn này lúc trẻ buồn chán đã thử, chuyện này thế nào cũng phải có chút nhân cách phân liệt mới có thể làm được. Kẻ hèn này không được, phỏng chừng Bàng Thống cũng không. Còn có cách nói khác là đang học đánh cờ từ sách, nhưng mà căn cứ theo tình báo của Phi Vân Kỵ số 囧囧, Tướng quân nhà hắn lúc ấy không có cầm sách trong tay. Vì thế kẻ hèn này đoán, Bàng Thống đang nhớ lại ván cờ hắn cùng Công Tôn đánh lúc hắn dạ tập Thị Lang phủ ở chương 13, hiện tại đang thử phá giải. Đối diện vô nhân thắng hữu nhân*, là một loại thanh thủy YY đem hình bóng chiếu lên bàn cờ.

(*chắc bà tác giả chế, giống như vô thanh thắng hữu thanh ấy)

Hai nha sai thấy Bàng Thống, nói chưa tới hai câu đã bị hù dọa ngã nhào quỳ xuống. Công Tôn Sách chỉ nói hai người bọn họ khách khí chút, nhưng hai kẻ yếu ớt này rõ ràng đã quá khách khí, đây là truyền hung phạm a hai người bọn họ làm giống như đang thỉnh Phật, khách khí đến mức chẳng giống như người Công Tôn Sách phái tới.

Bàng Thống nhìn hai người bọn họ không nói lời nào. Mãi đến khi nói tên của Bao Chửng ra. Quân cờ trên tay ngừng lại, sau đó bị ấn lên bàn cờ vang cạch một tiếng, quân cờ bị ấn vỡ ra một khe nứt hẹp.

Đồng Lộ nói: “Vương gia ngài không cần để ý đến bọn hắn…”

Bàng Thống nói: “Để ý, phải để ý. Bọn họ đưa đến thứ tốt cho ta.”

Nhẫn ban chỉ hôm qua, Bàng Thống không lấy nó hủy đi mà để lại cho Công Tôn Sách, đây giống như đang thăm dò. Nếu như Công Tôn Sách tin hắn, vậy với năng lực của Công Tôn Sách, đã đủ có lệ cho qua trước mặt Triệu Trinh, việc này liền kết thúc. Nếu như Công Tôn Sách không tin hắn, không đủ tin hắn, truyền hắn đến truy vấn giống như hiện giờ, như vậy, thông minh quá hóa thông minh nhầm, vừa đúng ý của hắn.

Thật ra Công Tôn Sách nửa đêm vào cung nộp ra nhẫn ban chỉ, đã nói lên rất rõ vấn đề. Y là người lãnh tỉnh nhất mưu kế sâu xa nhất, không dự liệu xong chuyện, nhất định không hành động thiếu suy nghĩ. Y lấy ban chỉ cho Hoàng đế xem, dĩ nhiên đã hạ quyết tâm truy xét đến cùng với hắn. Hắn không dễ dàng cởi bỏ hiềm nghi như vậy.

Nhưng mà trước đó, Bàng Thống luôn không quá tin tưởng.

Kỳ thật cho đến lúc tới công đường phủ Khai Phong, Bàng Thống vẫn là không quá tin tưởng. Từ trước rất lâu đến nay, mưu mô và thủ đoạn Bàng Thống dùng với Công Tôn Sách đều chỉ dừng lại ở một mặt nhận thức cảm tính hạn hẹp phiến diện. Dù sao thiếu niên năm ấy mình xem là tiểu đệ đệ bỗng nhiên có lực sát thương, phải phòng bị phải cảnh giác, luôn làm cho người ta cảm thấy có phải đang chuyện bé xé ra to hay không.

Cho nên ngay từ đầu, hắn vẫn còn mang tâm tình tốt chọc Công Tôn Sách nói hắn muốn có chỗ ngồi. Cho hay không? Không cho hắn đi à? Thật sự đi a? Công Tôn Sách cả đời cẩn thận nghiêm túc, thấy hắn ở trên công đường mà còn nghiêng mắt khe khẽ cười, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu nén giận.

Lúc Bàng Thống và y ở riêng với nhau, Bàng Thống là Bàng Úy Ly ôn nhu săn sóc, nhưng khi Bàng Thống và y công khai gặp mặt, hắn giống như thay đổi thành một người khác, lộ ra vị hoàn khố vị tà nịnh, tùy tiện vô cùng sắc bén vô cùng. Nhưng mà Công Tôn Sách không phải Bao Chửng, suy nghĩ của Công Tôn Sách quá chu toàn, thận trọng dè dặt làm đầu, không đưa ghế sợ là không giữ được hắn. Rất không cam tâm rũ mắt, ghế dựa được dâng lên, cảm thấy chính mình rất bất lực.

Lần này Khai Phong phủ thẩm án, Bao Chửng chỉ lo mở mắt rồi ngủ gà ngủ gật, toàn là Công Tôn Sách thẩm vấn. Truyền nhân chứng truyền vật chứng, từng câu từng câu ép sát, cách quãng giữa mỗi câu cũng không cho hắn cơ hội để thở. Cho ngươi ghế dựa, không sai, nhưng ta làm cho ngươi ngồi không thoải mái.

Trong công đường bị lớn tiếng ép hỏi, chuyện này vốn chẳng là gì, Công Tôn Sách hàm thiết răng đồng miệng lưỡi sắc bén đã danh chấn đất Tống, nếu không Hoàng đế cũng không phái y đi hòa đàm. Nhưng mà qua lần gặp mặt đêm trước, Công Tôn Sách vẫn không chịu buông tha lãnh khốc dò hỏi như vậy, thật sự là làm người ta nguội lạnh đau lòng. Hơn nữa đến cuối cùng, lại có thể kéo đến Thiên Mang. Bàng Thống không khỏi giương mắt nhìn y, một bộ quan phục màu đỏ tía, càng tôn lên sắc mặt tái nhợt không chút máu, nhưng ánh mắt lại đặc biệt trong trẻo, trong mắt đều là ánh sáng nuốt chửng người. Chậc chậc, gương mặt đẹp đẽ, miệng mồm sắc bén, dưới bầu không khí trần trụi phẫu tâm trí phúc* (?) tối hôm qua, lại vẫn có thể thăm dò trước khi hành động nhẫn nhịn không hỏi đến Thiên Mang. Phòng bị ta đến nhường này, Công Tôn Sách a Công Tôn Sách, thật sự chẳng xem ta là…

(*đem trái tim chân thành giao cho người ta, cởi mở, hết sức chân thành)

Là cái gì? Bàng Thống nhất thời cũng không nghĩ ra. Chỉ cho rằng hai người lập trường không hợp khát vọng không giống tính tình không hợp động cơ kết giao không đúng, hắn xem Công Tôn Sách như người yêu tuy rằng không được, nhưng Công Tôn Sách dù sao đi nữa, cũng nên xem hắn như cố nhân cũng được, nên thâm tình hơn cố nhân một chút, tán thưởng kính nể giữa hai bên vẫn nên có. Bàng Thống không có bạn bè càng không có tri kỷ, chỉ có Thúc Trúc mười năm trước, có thể tính là người tri tâm duy nhất cả đời, cho rằng rất nhiều chuyện, có thể không nhắc mà thấu không nói mà rõ. Chỉ là hắn nhất sương tình nguyện, nháo đến sau này, y chẳng những không tin hắn, mà còn cầm đầu hoài nghi hắn.

Thí sát hoàng tộc, đây là tội gì? Công Tôn Sách, ngươi thật độc a. Nếu để ngươi tiếp tục thẩm, vậy thật sự là ứa máu, ô uế cả một thân áo lông trắng a.

Thì ra cho dù cực thích một người, một khi hắn làm ngươi thất vọng nguội lạnh, ngươi cũng có thể nhìn hắn một cách buồn bực phẫn nột. Quay miệng cắn ngược lại một miếng nói trị an kinh thành không ổn định Bao

Chửng ngươi bắt kẻ trộm nhẫn ra cho ta nếu không chuyện này ta không để yên, sau đó kiềm chế một bụng tức giận rời đi.

Công Tôn Sách ở phía sau la lớn: “Xin Vương gia dừng bước!”

Thật bội phục người này, bất đắc dĩ gào rách cổ họng, thanh âm vẫn có thể dễ nghe như vậy.

Nhưng mà lần này, Bàng Thống kiên quyết bỏ mặc y.

———-

Xì poi chap sau:

“Ngươi là không ngủ được. Ta là tỉnh rất sớm.” …. “Ai nha… Cũng chẳng biết thế nào, cứ đi rồi đi, lại đi đến chỗ của ngươi.”

“Công Tôn Sách, ta không phải nhất thời hứng khởi cũng không phải nhất thời hồ đồ, ta thật sự thích ngươi, là loại tình ý của nam nhân đối với nữ nhân.”

“Cái này trả lại cho ngươi, giữ bình an.” …. “Ta sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi.”