Đây là lần đầu tiên Công Tôn Sách chính mắt nhìn thấy Bao Chửng rơi xuống vách núi, bị người túm lấy cổ, vứt xuống như vứt một bao tải. Lúc ấy đầu óc nổ tung, từng mảng mơ hồ từng mảng trắng xóa, từng mảng ầm ầm vang loạn. Cùng Bao Chửng nhìn thấy hiện trường của vô số án mạng, lần này đổi thành Bao Chửng trở thành nhân vật chính, cảm giác này thật đúng là không đồng dạng.
Tiểu Man khóc la vừa lăn vừa bò bổ nhào đến bên vách núi, nhoài người ra muốn nhảy xuống theo, Công Tôn Sách túm lấy cánh tay của nàng ngăn nàng lại. Y đã xem nàng như nửa vợ bạn mà đối đãi, đối với Tiểu Man, có một loại quan tâm yêu ai yêu cả đường đi. Y nói Tiểu Man ngươi không thể nhảy, tâm của Bao Chửng đối với ngươi ta biết, nếu hắn chưa chết ngươi đã chết, ta làm sao ăn nói với hắn a?
Tiểu Man dù có dã man hơn nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái, bị Công Tôn Sách giữ lấy, không thể cử động một chút nào, điên loạn khóc la nói: “Uổng cho ngươi là bằng hữu tốt nhất của Đại Bao…”
Công Tôn Sách nuốt nuốt nước mắt nghĩ, ta đâu chỉ là bằng hữu tốt nhất của hắn! Tay chân còn là tim nữa a! Nếu không có ngươi ở đây nháo loạn, nói không chừng người nhảy xuống, đã là ta a…
Phong Tranh và Bao Chửng là bình thủy tương phùng, cảm tình hời hợt, cho nên sau khi kinh sợ là người lí trí nhất. Trước hết đi vòng một vòng quanh vách đá, lại nhờ vào thị lực tốt, cúi người nhìn xuống. Phía dưới là vách núi cao vạn trượng mây mù tối mịt, nếu muốn sống, chỉ sợ khó. Nàng lắc lắc đầu với Công Tôn Sách, ánh mắt của Công Tôn Sách liền ướt, quay đầu dùng sức nháy nháy mắt, làm cho nước mắt khô cạn trong hốc mắt. Bên cạnh còn có hai nữ nhân phải chiếu cố, y không thể quá tùy tính. Tìm Bao Chửng, chỉ bằng một mình y, là không được.
Dốc sức khống chế xúc động quay đầu nhìn về vách núi của mình, bình tĩnh thanh âm nói: “Đi về trước đi, kêu Lưu phủ phái người xuống dưới sông tìm, đừng gấp, Bao Chửng nhất định không sao.”
Tiểu Man khóc đến mức không hít thở nổi, nói: “Không không không, chỗ nào ta cũng không đi, ta ở đây cùng Đại Bao….”
Công Tôn Sách nhịn xuống ý muốn khóc, thở dài nghĩ: Ta cũng muốn ở đây cùng Đại Bao a! Nhưng mà làm sao được! Cách bầu bạn kiểu này, Bao Chửng thật sự sẽ chết chắc…
Cuối cùng Phong Tranh không thể khước từ ở lại cùng Tiểu Man. Công Tôn Sách nói: “Kính nhờ.” Phong Tranh gật gật đầu, ngồi xổm xuống để Tiểu Man dựa vào ngực của mình. Sau đó một mình Công Tôn Sách, bước sâu bước cạn quay về. Khi can đảm toàn bộ vỡ nứt, tinh thần rất hoảng hốt, trước mắt thiên toàn địa chuyển, vài lần dưới chân lảo đảo, phải dừng lại.
Phong Tranh ngóng nhìn bóng dáng loạng choạng vội vàng, giống như bệnh tim phát tác, l*иg ngực rất đau rất đau.
Vào Lưu phủ lập tức va vào khuôn ngực Bàng Thống. Bàng Thống cười đỡ lấy y, đang muốn trêu ghẹo, lại phát hiện hai tay của y đều lạnh băng, nhìn lại, không chỉ hai tay, khuôn mặt đều đã như kết băng, xanh xanh trắng trắng, một tầng mồ hôi mỏng.
Bàng Thống nhíu mi: “Ngươi…”
Công Tôn Sách chộp lấy cánh tay của hắn, môi run đến không xong: “Ngươi mang theo bao nhiêu Phi Vân Kỵ đến? Có bao nhiêu đều cho ta mượn, mau, mau lên!”
Bàng Thống chỉ mang theo hai Phi Vân Kỵ, nhưng hiện giừ đều được phái đi tiếp nhận quân địa phương của Cao Giáp, bên cạnh một người cũng không lưu lại.
“Xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng vội…”
Không biết từ khi nào Triển Chiêu từ phía sau đi ra, nhìn thấy Bàng Thống nửa đỡ nửa ôm che lấy Công Tôn Sách, biểu tình của Công Tôn Sách giống như rất sợ hãi, hắn lập tức liền phát giận, điểm mũi chân, dùng khinh công bay lướt qua đến trước mặt hai người, một tay kéo Công Tôn Sách qua, một tay vận chưởng phong, nhắm về phía Bàng Thống. Hắn cũng không có hàm dưỡng tốt núp trong bóng tối ho khan hai tiếng như Bao Chửng, hễ mà thấy có người không quy không củ với Công Tôn đại ca, mặc kệ hắn là thiên hoàng lão tử, trước hết đánh một trận rồi nói tiếp.
Bàng Thống ngăn cản một chưởng này, lui về phía sau một bước, cũng không quấn lấy hắn mà đấu. Bây giờ không phải lúc đánh nhau. Bộ dạng kia của Công Tôn Sách, giống như thấy quỷ, rất làm cho người ta bận tâm.
Công Tôn Sách giữ chặt Triển Chiêu, kể vội vàng chuyện Bao Chửng rơi xuống núi một lần. Triển Chiêu nghe xong, ánh mắt liền đỏ, liền muốn đi tìm người. Bên cạnh Lưu quản gia nghe chuyện đuổi tới cũng ngăn cản hắn, nói: “Triển thiếu hiệp có điều không biết, con sông này địa thế kỳ quái hiểm trở, nếu không phải người bản địa, võ công dù có tốt cũng khó đi nửa bước…” Công Tôn Sách cũng giữ chặt hắn: “Thêm ngươi một người cũng không nhiều. Để bọn họ đi đi.” An ủi vỗ vỗ tay hắn: “An tâm, Bao Chửng còn sống, ta có thể cảm giác được.”
Tay của Công Tôn Sách vẫn lạnh băng, vừa lạnh vừa ướt, không giống như người sống, bàn tay này dán lên mu bàn tay của Triển Chiêu, Triển Chiêu càng không đi được. Sự uyển chuyển mà không thúc giục này của Công Tôn Sách, chỉ có Bao Chửng hiểu rõ ngọn ngành, người khác chỉ cho rằng y là nhược thư sinh phiêu diêu trước gió, vừa chạm liền nát. Triển Chiêu sợ hắn vừa đi, Bao đại ca tìm về được, lại phải đi nhặt xác Công Tôn đại ca. Mà Bàng Thống lại rất canh cánh trong lòng câu “Ta có thể cảm giác được”. Ngoại trừ máu mủ tình thâm, cũng chỉ có giữa tình nhân mới có cảm ứng sinh tử. Y là người nào của Bao Chửng a y có thể cảm giác được? Hừ…
Lưu quản gia dẫn theo tất cả thị vệ tôi tớ xuống sông đi tìm. Những người khách dời bước về phòng khách. Lư Châu tam tử, hiện giờ chỉ còn lại nhị tử, chắp tay sau lưng vòng vo mấy vòng trong vòng, xoay đến mức Bàng Thống hoa mắt, kết quả chờ đợi vẫn là vô vọng.
Triển Chiêu lại nổi giận, hướng về Bàng Thống bắt lỗi vớ vẩn một trận. Thật ra Bàng Thống cũng lo lắng, chưa nói đến Bao Chửng là miếng thịt nơi đầu quả tim của Công Tôn Sách, không có Bao Chửng, không biết Công Tôn Sách sẽ giận trời oán đất như thế nào. Lại nói Bao Chửng người thông minh thú vị như vậy, chết một người ít đi một người, ít đi một người đáng tiếc biết bao a. Nhưng tính tình của hắn tự cao tự đại như vậy, Triển Chiêu rống to hét lớn với hắn, hắn ngược lại sẽ ra vẻ huyền bí chọc tức bọn họ.
Triển Chiêu vừa nhào ra, bị Công Tôn Sách giữ chặt. Bao Chửng không phải do Bàng Thống gϊếŧ, y biết.
A phi! Cái gì gϊếŧ, Bao Chửng căn bản chưa chết!
Đợi đến khi tìm bảy tám dặm còn chưa tìm thấy thi thể của Bao Chửng, Triển Chiêu đã thật sự nóng nảy. Vọt vào phòng của Bàng Thống muốn đánh người. Bàng Thống gặp phải ám toán hít phải khói mê, sát khí đang mãnh liệt, hai bên chạm nhau vừa đúng lúc, ăn khớp với nhau, cuộn tay áo lên bắt đầu đấu võ.
Công phu của Triển Chiêu tất nhiên là không còn lời để nói, Bàng Thống xung phong đi đầu chiến đấu anh dũng, võ công cũng thuộc hàng thượng thừa. Trong nhất thời, đánh đến mức khó phân khó giải thiên hôn địa ám gắn bó hòa hợp. Hai người này, ai thương ai chết, Công Tôn Sách cũng không muốn nhìn thấy. Bị thương y vẫn phải chữa chết y vẫn phải chôn. Sau gáy nóng lên, dũng cảm đứng ra ngăn cản, kiếm của Bàng Thống rõ ràng đã đâm ra, lúc cách Công Tôn Sách nửa thước, lại tự động chệch hướng. Làm cho Triển Chiêu tìm ra cơ hội, Cự Khuyết nhảy ra, suýt chút nữa đánh thẳng vào mệnh môn.
Đêm nay rất kí©h thí©ɧ, vừa nãy vì Bao Chửng lạnh cả tay, lần này, ngay cả chân cũng lạnh. Nhớ đến trước lúc lên đường, Bao đại nương nhét hai cây nhân sâm vào bao quần áo của y, nhân dịp này, tìm lấy ra ăn tẩm bổ. Công lực của hai người Bàng Triển khó phân cao thấp, cùng chịu một chưởng, trong miệng tí tách nôn ra máu.
Vì thế hai cây nhân sâm này, vẫn là cho hai người bọn họ ăn tẩm bổ đi…
Bên kia đang đánh nhau vui vẻ, bên này Bao Chửng trở lại, trở lại hoàn chỉnh nguyên vẹn. Tự cho rằng tìm được đường sống trong chỗ chết giống như rất giỏi, bày ra khí thế đến trấn áp, một câu dừng tay, ầm ầm vang dội.
Nửa bên mặt của Công Tôn Sách tẩm trong ánh trăng màu lam, ôn nhu hiền lành nhìn hắn cười: Ta biết ngươi nha, không chết được…
Bao Chửng say mê: Ta cũng biết ta nha, không chết được…
Phong Đại gia nhắc nhở Lưu phu nhân nên trói Bàng Thống lại, Lưu quản gia đã sắp bị dọa vỡ mật, chuồn đi tìm một cái còng tay. Bàng Thống mặc dù bị điểm huyệt, nhưng không ai dám gần hắn, Triển Chiêu muốn đi đến tiếp nhận cái còng tay, Công Tôn Sách giữ hắn lại: “Để ta.” Triển Chiêu không chịu, nói: “Công Tôn đại ca! Huyệt đạo của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể được giải, rất nguy hiểm!” Bao Chửng dùng ánh mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu giằng co trong chốc lát, đành phải vô cùng không bằng lòng để cho y làm.
Bàng Thống là anh hùng chân chính, anh hùng chân chính sao có thể thúc thủ chịu trói trước mặt mọi người chứ? Cho dù có bị bắt, người bắt hắn, cũng chỉ có thể, chỉ có thể là Công Tôn Sách của hắn.
Công Tôn Sách nhìn vào mắt của Bàng Thống, ánh mắt của Bàng Thống vẫn còn hung bạo sót lại, nhưng bị ánh mắt trong vắt của Công Tôn Sách nhìn trong chốc lát như vậy, sự hung bạo kia liền nhạt đi. Công Tôn Sách mở còng tay ra, chậm rãi mang vào hai tay cho hắn, cuối cùng, lại giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không hề có an ủi, cũng không có nhu tình, một bộ thẳng thắn ngang nhiên.
Thấy rõ ràng rồi chứ, người bắt ngươi, là ta, Công Tôn Sách.
Động tác này, biểu thị mơ hồ hình thức và thắng bại của cuộc đấu chính trị sau này. Bàng Thống dù có thần long hoạt hiện không ai bì nổi mà vẫy vùng hơn nữa, sẽ luôn có người có thể trị hắn, hơn nữa trị phục được hắn. Nói Công Tôn Sách gan dạ hơn người trí tuệ siêu phàm cũng được, nói Bàng Thống anh hùng khó qua ải mỹ nhân cũng thế. Trị được chính là trị được, Bàng Thống luôn thua một nước cờ, không nhận thua không được.
Công Tôn Sách xoay người vừa đi, Bàng Thống đã vùng lên, mọi người chung quanh đều kinh hoảng run lên, đồng loạt lui về phía sau một bước lớn. Tiểu Phong Tranh hét lên một tiếng che mặt lại, rụt người về phía sau Công Tôn Sách. Vừa nãy phi tới ba cây ngân châm muốn hủy dung hắn, hắn chắc chắn muốn trả thù.
Bàng Thống chẳng nghĩ tới trả thù ai, chỉ là cả người khô nóng khó nhịn, vội vã muốn uống nước.
Công Tôn Sách nhìn Bàng Thống tóc tai bù xù có vẻ khá chật vật, có chút giật mình. Có thể thấy được, huyệt đạo đã sớm giải, hắn thật sự thúc thủ chịu trói với y.
Tiếp theo là Show Time phá án của Bao Chửng. Vén ra từng tầng từng tầng, vén đến Linh nhi, một cái khăn lụa đoạt hết tất cả sự chú ý của Công Tôn Sách.
Nói Linh nhi nhắc Linh nhi, thì ra Linh nhi ngay tại bên cạnh. Bàng Thống luôn nói y giả vờ không quen biết giả giống như thật, y thấy kỹ xảo diễn xuất của Bàng Thống cũng rất không tồi. Còn nói bình an kết mang theo lâu, mang ra cảm tình, thì ra vật Bàng Tướng quân mang nhiều năm mang ra cảm tình rất nhiều mà. Vừa nãy câu kết dụ dỗ Tiểu Man, “Muốn mạng của ta ta cũng cho ngươi”, lát sau lại khui ra đoạn chuyện cũ phong lưu ở Tê Phượng lâu. Nợ tình vướng mắc, tính rồi tính, có thể tính ra một sọt.
Công Tôn Sách vô cùng phát hỏa đối với những chuyện này. Từ môi trường trưởng thành của y nhìn ra, giống như Bao Chửng, là gia đình thiếu mẹ chính tông. Từ sau khi y ba tuổi tang mẹ, có một thời gian người mai mối san bằng cánh cửa, Công Tôn Chân lại ôm tôn chỉ kiên định, từ đầu đến cuối cũng không tái giá. Chớ nói gì tái giá, ngay cả tiểu thϊếp cũng không có một người. Hai phụ tử bình tĩnh lãnh đạm mà sống, với thân phận và địa vị của Công Tôn Chân, lúc ấy có thể nói là vô cùng hy hữu.
Có lẽ Công Tôn Sách mưa dầm thấm lâu, cũng có thể là di truyền phẩm chất một lòng từ phụ thân. Y từ nhỏ đã nhận định đạo lý bạn đời chỉ có thể có một người. Nam nhân khác, đoản tình biệt luyến cũng được, tam thê tứ thϊếp cũng được, cho dù Hoàng Thượng còn trích bạc cho quần thần nuôi dưỡng thϊếp thất. Những chuyện đó đều chẳng liên quan đến y. Ở phương diện sinh hoạt cá nhân, y chỉ lo thân mình, hoặc có thể nói, là khiết phích ở hai phương diện tinh thần và thân thể.
Vì thế Bàng Thống có vẻ như không thể tha thứ. Cho dù câu “Ta vừa y ngươi” có phải là trêu ghẹo y hay không, đều không thể tha thứ.
Đặt ở đương thời, mâu thuẫn của hai người Bàng Sách gọi là gì? Đó gọi là ái tình quan có chênh lệch. Thật ra hai người này đâu chỉ là ái tình quan có chênh lệch, quả thực là tam quan đều không hợp. Nhân sinh quan của Công Tôn Sách là chủ nghĩa cấm dục và chủ nghĩa cộng sản, Bàng Thống thì hoàn toàn ngược lại với y. Hai bên là khinh thường lẫn nhau, là không thể nói lý với nhau.
Vụ án giải đáp đến cuối cùng, người chết sống lại, sau đó lại chết. Công Tôn Sách nhìn thấy không ít hiện trường hành hung, không biết vì sao, nhìn Bàng Thống gϊếŧ người, kinh hãi khác thường. Bàng Úy Ly luôn cười tủm tỉm với y, lúc gϊếŧ người, biến thành một bức tượng Tu La. Mọi người còn chưa kịp kinh hô vì Lưu tuần phủ, Bàng Thống xoay cổ tay, cũng gϊếŧ luôn Linh nhi, tốc độ cực nhanh, ngay cả Triển Chiêu cũng không kịp ngăn cản.
Bàn tay khó khăn lắm mới ấm lại được của Công Tôn Sách, lúc này lại lạnh thấu. Không phải không thấy tầng lệ mỏng trong mắt hắn, nhưng luôn cảm thấy, Bàng Thống như vậy, thật xa lạ.
Vụ án chấm dứt, nhóm người tụ tập trong phòng của Bao Chửng ngồi trong chốc lát. Nói xong chuyện nhìn thấy Phong Tranh ngồi trong đình nghỉ mát, lại hàn huyên trong chốc lát. Sau lại đi tìm Bàng Thống, nhưng đã chậm. Bàng Thống mang theo hai Phi Vân Kỵ, đang chuẩn bị không từ mà biệt. Công Tôn Sách ngăn hắn ở ngoài sân.
Vẻ mặt của Bàng Thống không khác ngày thường, bên khóe môi vẫn mang theo ý cười, nhưng Công Tôn Sách nhìn ánh mắt hắn, rất khác với ngày thường. Nội liễm, lãnh đạm, thậm chí có ủ rũ. Nhìn thấy Công Tôn Sách, cũng không phất tay cho thủ hạ lui, nhíu mày cười nói: “Công Tôn đại nhân, đến bắt hung thủ gϊếŧ người là ta sao?”
Công Tôn Sách muốn nói ta là một lễ bộ thị lang việc bắt hung thủ này không đến lượt ta quản chứ? Nhưng nhìn thấy hắn khác thường, liền chẳng thể nói được câu gì, mấy lần lắc đầu không thể nhận ra, thối lui một bước. Lúc Bàng Thống lướt qua y mà đi, lại xoay mặt nở nụ cười với y.
“Công Tôn đại nhân, đi đường cẩn thận.”
Công Tôn Sách không lên tiếng trả lời, Bàng Thống lại thở dài nói: “Nhưng mà ta lại hy vọng trên đường đi ngươi gặp được nơi sơn minh thủy tú, liền noi theo Đào Uyên Minh, kết lư nhân cảnh, thải cúc đông ly*.” Quay đầu lại nghiêm túc nhìn mắt của y: “Ta thật sự hy vọng ngươi, đừng trở về kinh thành nữa.”
Lúc đó Công Tôn Sách không thể hiểu ý tứ của hắn, chỉ cho rằng hắn vì cái chết của Linh nhi mà giận chó đánh mèo Bao Chửng, tiện đà cũng giận chó đánh mèo với y. Nhưng nghĩ lại, Bàng Thống tuyệt đối không phải là người hẹp hòi như vậy. Huống chi Công Tôn Sách y còn chưa giận, Bàng Thống khởi xướng nhất kiếm đoạn hồng nhan, giận cái gì chứ?
Đang nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói, Bàng Thống cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: “Dù sao ngươi đi đến đâu, ta đều có thể tìm ra ngươi.” Lại nhìn y, trên mặt đã khôi phục vẻ hài hước của những ngày trước, trước khi Công Tôn Sách kịp mắng người đã sải bước đi mất.
Một năm này, Công Tôn Sách vẫn còn trẻ, đầy bụng thi thư văn nghệ xã tắc kinh tế, khát khao dùng hết tất cả để tạo phúc cho lê dân. Quá nhiều sự nghiệp và khát vọng chưa hoàn thành, muốn y tránh đời ẩn cư, đó là không có khả năng.
Một năm này, Bàng Thống cũng chưa tính là già, chính là thời điểm tốt bỏ được một thân quả cảm kéo Hoàng đế xuống ngựa.
Một năm này, phát sinh rất nhiều chuyện, ngang vai ngang vế tiến bước phòng thủ ám tiễn thương nhân ngươi chết ta sống. Mãi đến sau này, rất nhiều rất nhiều năm về sau, hồi tưởng lại, vô cùng có tư có vị.
—
*Câu trong bài Ẩm tửu 5 của Đào Uyên Minh, dịch theo chữ là: Xây nhà giữa cảnh nhân gian, hái cúc ở bờ giậu đông; ý chỉ những ngày tháng ẩn cư nhàn tản. Bài này khá hay, cũng có nhiều bản dịch.