Vừa thấy Lạc Anh xuất hiện, Chiến Trạm đã biết ngay đó là Lạc Anh.
Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như hoa phù dung, ánh mắt như nước mùa thu, dáng người nhỏ nhắn... quá tôn trọng nguyên tác rồi.
"Tiểu công gia." Lạc Anh cười nhẹ, sóng mắt lấp lánh như nước mưa, hướng về phía Chiến Trạm.
Chiến Trạm né tránh.
Lạc Anh: "..."
Chiến Trạm mỉm cười đỡ anh ta dậy, "Thầy khách sáo rồi."
Lạc Anh ngược lại nắm lấy cổ tay Chiến Trạm, cười nói: "Tiểu công gia quá lời rồi. Tại hạ chỉ là dân thường, tiểu công gia không chê, thì cứ gọi ta là Anh Nhi như sư phụ."
...
Thấy nhiều người cưa sừng làm nghé, nhưng cưa sừng làm nghé đến mức trẻ con thế này thì là lần đầu.
Chiến Trạm mỉm cười gọi: "Anh... Nhi..."
"Tiểu công gia."
Chiến Trạm nghiêm mặt nói: "Chúng ta bắt đầu học thôi."
"Được." Lạc Anh đi đến bàn, ngồi xuống, một tay chống cằm, cười tươi nhìn Chiến Trạm nói: "Đây là lần đầu ta giảng dạy, nếu không tốt, xin tiểu công gia thứ lỗi."
Chiến Trạm suýt bị phong cách của Lạc Anh làm choáng váng, bèn đáp lời qua loa: "Không thứ lỗi, không thứ lỗi."
Lạc Anh: "..."
Chiến Trạm bất chợt nhận ra mình vừa nói gì, liền bổ sung: "Không thứ lỗi là không thể, tất nhiên là sẽ thứ lỗi."
"..." Lạc Anh nhìn Chiến Trạm ngơ ngác, không chắc y đang cố tình tỏ uy quyền hay thực chất không thông minh, chỉ biết rằng người này khác xa với lời đồn, không dám lơ là, liền ngồi ngay ngắn, giọng nói dịu dàng: "Không biết tiểu công gia có ngưỡng mộ Dược Vương nào không?"
Ngưỡng mộ thì có, duy nhất một người trong truyện để lại ấn tượng là Dược Hoàng - Thủy Xích Luyện. Nhưng một nhân vật kiểu Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới dược sĩ, nói ra cũng chỉ là đùa cợt.
Chiến Trạm cười khan vài tiếng, "Ta rất biết tự lượng sức mình, chỉ cần có Dược Vương nào thu nhận đã là tốt lắm rồi, nào dám kén chọn."
Lạc Anh che miệng cười nói: "Tiểu công gia thật biết đùa."
Chiến Trạm: "..." Trước đây khi đọc truyện, gặp đoạn "Lạc Anh che miệng cười" hay "Lạc Anh che tay áo khẽ cười" thì chỉ lướt qua, giờ thấy thực tế 3D thì… sao lại không thể nhìn nổi vậy nhỉ?
"Cuộc thi Dược Vương có ba thử thách, thử thách đầu tiên gọi là tuyển chọn sơ bộ."
Tác giả nhất định xem quá nhiều chương trình thực tế rồi.
Chiến Trạm biết quy trình tuyển chọn đệ tử của cuộc thi Dược Vương, nhưng không ngăn được y muốn chế giễu.
"Tiêu chuẩn tuyển chọn sơ bộ chỉ có một, đó là ngũ quan đoan chính." Lạc Anh giải thích, "Dược sư và Dược Vương đều lấy việc cứu người làm trọng, quan trọng nhất không phải là y thuật mà là y đức. Có câu tướng do tâm sinh, một người mặt mày hung dữ sao có thể là người lương thiện được?"
Chiến Trạm: “...” Chung Quỳ, may mà không phải xuyên vào ngươi!
Lạc Anh nói: “Sau vòng tuyển chọn sơ bộ là tự bạch, nghĩa là viết ra toàn bộ xuất thân và kinh nghiệm của mình. Đây cũng là để xem xét phẩm hạnh của con người. Một người có tiến thủ hay không, nỗ lực hay không, chỉ cần nhìn vào kinh nghiệm là biết.”
Chiến Trạm: “...” Rõ ràng là xem gia thế!
Lạc Anh nói: “Vòng thứ ba là kiểm tra, thi một số kiến thức về dược lý. Sau khi kết thúc, các Dược Vương sẽ chọn đệ tử từ cao xuống thấp, Dược Hoàng có thể chọn ba người, Dược Quân hai người, Dược Vương một người.”
Chiến Trạm: “...” Khi sự gian lận trở thành quy tắc, còn gì để nói? Tuân thủ thôi.
Lạc Anh tưởng rằng Chiến Trạm lo lắng về bài kiểm tra dược lý, liền mỉm cười lấy từ trong áo ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho y, “Câu hỏi và đáp án đều có trong này, tiểu công gia chỉ cần học thuộc là không có vấn đề gì.”
Chiến Trạm: “...” Câu hỏi và đáp án?!
Lạc Anh tiếp tục an ủi: “Ngay cả khi không nhớ được cũng không sao.”
Chiến Trạm: “...”
Sự đả kích mà Lạc Anh mang lại quá lớn, mãi đến bữa tối khi ngửi thấy mùi thịt, tâm trạng của Chiến Trạm mới khá lên. Vừa ăn thịt, y vừa nghe Số Một báo câu hỏi và đáp án, “Chờ đã. Ngươi vừa nói cái gì không thể dùng chung với quả mạch mật?”
“Ngân Nguyệt Thảo.” Số Một nói, “Sẽ biến thành kịch độc.”
Chiến Trạm dùng phương pháp học tập khoa học mà mình đúc kết qua nhiều năm chiến đấu, kết luận: “Mại da^ʍ là không đúng.”
(Mại da^ʍ và mạch ngân đồng âm)Số Một: “...”
Hàn Phi Tà ăn xong đứng lên.
Chiến Trạm nắm lấy hắn nói: “Số Một còn chưa đọc xong, hay để Số Một chép lại một bản cho huynh?”
Hàn Phi Tà thản nhiên nói: “Câu trả lời vừa rồi chưa đầy đủ.”
“Hả?”
“Quả mạch mật có hai giai đoạn là chín và chưa chín. Quả mạch mật chín không thể dùng chung với Ngân Nguyệt Thảo, nhưng quả mạch mật chưa chín pha với Ngân Nguyệt Thảo sẽ trở thành một loại mứt có mùi vị rất kỳ lạ.”
“Mùi vị rất kỳ lạ là sao?”
“Ta không thích.”
“...” Chiến Trạm một tay cầm đề thi, một tay nắm lấy Hàn Phi Tà, “Huynh giúp ta ôn tập được không?”
Hàn Phi Tà nhíu mày nói: “Ta mấy ngày nay bận.”
“Làm gì?” Chiến Trạm liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Huynh không phải gạt ta chứ, huynh không thể gạt ta, huynh ăn của ta, uống của ta, ngủ của ta, làm sao huynh có thể gạt ta được.”
“Ta phải tiếp tục một việc bị người nào đó cắt ngang.” Hàn Phi Tà nhớ lại lần trước bị Chiến Trạm làm gián đoạn khi đả thông nhâm đốc hai mạch, khóe miệng liền hiện lên nụ cười rất tà ác.
Chiến Trạm biết điều buông tay.
Hàn Phi Tà rời đi chưa bao lâu, liền có tình nguyện viên tích cực thay thế.
Chiến Trạm thấy Lạc Anh nhiệt tình, cũng không tiện từ chối, liền thăm dò một chút về quả mạch mật.
“Giai đoạn chưa chín?” Lạc Anh sững sờ, cười nói: “Quả mạch mật đương nhiên phải chín mới dùng được, giai đoạn chưa chín là chưa phát triển hoàn toàn mà.”
Chiến Trạm rất muốn nói với anh ta rằng, thực ra ngươi cũng đang ở giai đoạn chưa chín.
Hai người ôn tập chủ yếu xoay quanh đề thi và đáp án, điểm khác biệt duy nhất giữa Lạc Anh và Số Một là Lạc Anh đọc đề rất biểu cảm.
Chiến Trạm đôi khi cảm thấy mình không phải đi thi Dược Vương Đại Tái mà là tham gia cuộc thi "Happy Boy".
(Được dịch từ tiếng Anh-Super Boy hay Happy Boy là một cuộc thi hát tiếng Trung dành cho các thí sinh nam. Nó được tổ chức bởi Đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam vào năm 2007, như một phần phụ của loạt phim Super Girl nổi tiếng của hãng. Đó là một chương trình tài năng nhằm mục đích tìm ra những ngôi sao nam tài năng mới trong tương lai.)Thời gian chuẩn bị trước kỳ thi luôn trôi qua rất nhanh. Chiến Trạm ban đầu còn định dành thời gian đi một chuyến đến chợ đấu giá để mua chiếc mặt nạ có xuất thân trong sạch mà trong nguyên tác đã được Hàn Phi Tà mua, nhưng một khi bận rộn liền quên mất. Đợi đến khi nhớ ra và hỏi lại thì đồ đã bị người khác mua mất rồi.
Y muốn gặp Ninh Xuân Ý, không có ý gì khác, chỉ coi nàng như chị dâu, muốn hỏi thăm sức khỏe thôi, nhưng lại được thông báo rằng Ninh Xuân Ý đang ở nhà thêu thùa.
Anh trai của Ninh Xuân Ý, gia chủ Ninh gia Ninh Thuỷ cười tươi rói nói: "Xuân Ý cũng đã đến tuổi xuất giá, không nên xuất hiện quá nhiều trước mặt mọi người."
Chiến Trạm mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng. Cuộc gặp mặt vốn dĩ có thể có hoặc không, đột nhiên trở thành việc phải gặp cho bằng được, “Thật tình cờ, ta có việc phải đi dạo gần quý phủ, vậy thì xin được làm phiền.”
Ninh Thuỷ ánh mắt lóe lên, cười nói: "Tiểu công gia là khách quý, ngày thường muốn mời còn không được, sao lại nói là làm phiền." Hắn đích thân đưa Chiến Trạm lên xe ngựa, sau đó lên xe dẫn đường phía trước.
Chiến Trạm ngồi trong xe, suy nghĩ về Ninh Thuỷ. Trong nguyên tác Ninh Thuỷ không nổi bật lắm, chỉ được nhắc đến như là một tiểu tài thần của Đế quốc Đằng Vân, có mối quan hệ tốt với các đại gia tộc, khi Ninh Xuân Ý và Chiến Lôi tốt đẹp, hắn không đứng ra phản đối, khi Chiến gia suy sụp, hắn cũng không đứng ra ném đá xuống giếng. Nhưng hiện tại thái độ này rõ ràng là không muốn dính líu đến Chiến gia.
Có phải các gia tộc khác và hoàng cung có động tĩnh gì, khiến hắn cảm thấy nguy cơ đang đến gần với Chiến gia, nên muốn tránh xa?
Thương nhân thường hiểu rõ việc thuận theo chiều gió.
Chiến Trạm cảm thấy bất an, nghĩ xem có nên nhắc nhở Vân Vụ Y, để bà viết thư nhắc nhở Chiến Bất Bại cẩn thận hơn không.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại.
Y nhảy ra khỏi xe, nhìn thấy Ninh Thuỷ đứng trước cửa phủ làm động tác mời.
Chiến Trạm liếc mắt nhìn về phía bên kia cổng, thấy có một chiếc xe ngựa khác đậu ở đó.
Thực ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy chiếc xe ngựa, Chiến Trạm đã chuẩn bị tâm lý cho những gì sẽ thấy trước mắt và cũng hiểu rõ ý đồ của Ninh Thuỷ khi đưa mình đến đây. Nhưng khi nhìn thấy một nam nhân xa lạ quấn quít với chị dâu tương lai của mình, y vẫn không thể không khó chịu.
"Chiến Nhị." Nam nhân xa lạ ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, “Ngươi đến đây để đấu thú phải không? Thật biết chọn nơi đấy.”
Chiến Trạm nghĩ một lúc rồi nói: "Vệ Nhị?"
"Lão tử là Vệ Tam!"
Chiến Trạm “ồ ồ ồ” gật đầu, “Các ngươi anh em trông cũng giống nhau thật.”
Giống nhưng không đến mức nhìn gần như vậy cũng nhận sai người chứ. Vệ Long rất tức giận, xác định y cố ý khıêυ khí©h, “Ngươi còn nhớ đã nói gì sau khi thua đấu thú lần trước không?”
Chiến Trạm chớp mắt vô tội, “Không phải ngươi nhớ thay ta sao?”
“Ngươi nói ngươi sẽ trở lại để trả thù!”
“Ồ, ồ ồ.”
“Ngươi đến đi!” Vệ Long vênh mặt nói, “Sao không đến? Ta luôn đợi ngươi ở đấu thú trường!”
Chiến Trạm nói: “Ta biết.”
“Biết mà còn không đến?!”
Chiến Trạm mỉm cười: “Ta thích nhìn dáng vẻ ngươi đợi ta đến mệt mỏi héo mòn.”
Vệ Long: “……”