Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bàng Quan Bá Khí Trắc Lậu

Chương 227: Kỳ Lân Thế Gia (19)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thật ra..."

Y chỉ mới nói được hai chữ, thì tay của Hàn Phi Tà đã đặt lên thắt lưng. Chiến Trạm cúi đầu nhìn y phục của mình và nói: "Có lẽ không cởi ra được đâu..."

Hàn Phi Tà liền kéo lấy thắt lưng của y, nhẹ nhàng kéo ra.

...

Chiến Trạm nhảy lùi lại như con khỉ, lùi về phía sau, "Chu Vãn vẫn còn bị giam trong trận pháp, Khổng sư tỷ còn đang đợi chúng ta đi cứu, thế giới này còn nhiều việc đứng đắn phải làm, tại sao huynh lại chọn làm chuyện không đứng đắn nhất?!"

Hàn Phi Tà tay vẫn giữ nguyên động tác cởi thắt lưng, vô tội nhìn y, "Chuyện này có gì không đứng đắn?"

Chiến Trạm chỉ vào bức Xuân Cung Đồ.

Hàn Phi Tà nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Đây là một môn công pháp, giống như song tu thần công mà Lam Phôi sáng tạo ra. Khác biệt duy nhất là song tu của Lam Phôi là thu thập kiếm khí và tinh lực của đối phương để sử dụng cho bản thân, còn cách này lại thông qua việc giao hợp để tăng cường kiếm khí của cả hai bên, không hại gì cho cơ thể của bất kỳ bên nào." Một trong những lý do mà hắn chần chừ không tu luyện song tu công là vì khuyết điểm chỉ có lợi cho một bên.

"Cái đó, cái đó..." Chiến Trạm phát hiện Hàn Phi Tà thật sự nghiêm túc, bắt đầu lo lắng, "Không phải, không phải huynh không thể làm được sao?" Ý của y là Hàn Phi Tà trong nguyên tác vì tu luyện hỏa dương chi khí nên không thể gần gũi phụ nữ, nhưng trong lúc khẩn cấp y quên mất một tiền đề quan trọng - y không phải là nữ sắc, mà là nam sắc.

Y quên, nhưng Hàn Phi Tà thì không quên.

Hàn Phi Tà nhếch miệng, cười lạnh, bước tới gần, "Có được hay không, không phải nói mà là làm."

Chiến Trạm thật sự cuống, "Việc quan trọng lúc này là kế thừa Kỳ Kiếm Thần, ra ngoài cứu Chu Vãn bọn họ."

Hàn Phi Tà nói: "Ta đang làm việc đó."

"Ý huynh là sao?"

Hàn Phi Tà đưa cho y bức Xuân Cung Đồ.

Chiến Trạm nghi ngờ nhận lấy.

"Lân kiếm thần có nhắc đến, kiếm khí tuy không thể khắc chế Vu Pháp, nhưng nếu tinh khí bản mệnh của kiếm giả mạnh mẽ, thì có thể giữ cho tâm hồn không bị ảnh hưởng." Hàn Phi Tà nói, "Dù ta đã thăng cấp kiếm thần, nhưng hỏa lực bản mệnh kiếm hỏa còn thiếu, cần phải tu luyện thêm."

"Bản mệnh kiếm hỏa? Hình như ta đã nghe thấy ở đâu rồi." Chiến Trạm suy nghĩ.

Hàn Phi Tà nhắc nhở: "Hoàng Phủ Vân từng cướp kiếm thủy bản mệnh của Thường Hận, còn Thường Hận lại lấy kiếm hỏa bản mệnh của Hoàng Phủ Vân."

Hai cái tên này đối với Chiến Trạm thật sự có chút xa xôi, y nghĩ một lúc mới nhớ ra, "À, nhớ rồi. Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp Bạch Mộng Chủ." So với Hoàng Phủ Vân và Thường Hận, Bạch Mộng Chủ rõ ràng có ấn tượng mạnh hơn. Nhưng y đến giờ vẫn không hiểu kiếm hỏa bản mệnh là gì.

Hàn Phi Tà giải thích: "Đó chính là tinh khí thuần khiết nhất trong nguyên đan."

Chiến Trạm hiểu lờ mờ, "Vậy ta là kiếm hỏa hay kiếm thủy?"

Hàn Phi Tà nói: "Ngươi có thể chịu đựng và chuyển hóa hỏa dương chi khí, chắc chắn là bản mệnh kiếm hỏa."

Chiến Trạm bừng tỉnh.

"Vì vậy, chúng ta song tu là thích hợp nhất." Hàn Phi Tà vừa nói vừa tiến tới bắt lấy y.

Chiến Trạm lùi lại, nhưng không tránh kịp, bị Hàn Phi Tà bắt giữ.

"Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

"Chưa!" Là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, Chiến Trạm không phải không nghĩ đến chuyện này, đặc biệt là sau khi xác định quan hệ với Hàn Phi Tà, một mình trong đêm khuya cũng sẽ tưởng tượng chút, nhưng! Nhưng! Tưởng tượng và thực tế là hai chuyện khác nhau, nếu không thì đã không có câu thành ngữ "Diệp Công thích rồng". Nghĩ đến việc mình sắp mất "phòng tuyến cuối cùng", toàn thân y căng thẳng như dây thun, chỉ cần một chút lực là sẽ đứt.

(Diệp Công thích rồng: Diệp Công nổi tiếng thích rồng, nhưng khi rồng thật sự hạ phàm tại nhà ông ta thì ông ta lại bị doạ cho hết hồn.)

"Ngươi đang lo lắng?" Hàn Phi Tà vỗ nhẹ lên cánh tay săn chắc của y, "Luyện công có gì phải lo lắng?"

"..." Chiến Trạm rất muốn vào KTV chọn một bài "Quá ấm ức" để hát! Thân xử nam mà y bảo vệ suốt hơn hai mươi năm nay, chẳng lẽ cứ thế không rõ ràng mà giao nộp sao?

Hàn Phi Tà nói: "Không phải ngươi muốn cứu Chu Vãn nhanh chóng sao?"

Chiến Trạm cuối cùng cũng bùng nổ, "Lão tử thà làm Kinh Kha, chứ không muốn làm Điêu Thuyền!"

"Hử?"

"Xả thân vì nghĩa và bán thân vì nghĩa là hai chuyện khác nhau! Chuyện làʍ t̠ìиɦ nên dựa trên nền tảng tình yêu chứ?! Lão tử không phải là người dễ dãi như vậy!" Chiến Trạm gào lên.

Hàn Phi Tà im lặng một lúc, nói: "Chúng ta không phải đang yêu nhau sao?"

Chiến Trạm nói: "Giọng của huynh bình tĩnh quá."

Hàn Phi Tà ngước nhìn y.

...

Chiến Trạm quay đầu đi, bực tức lẩm bẩm: "Dùng sắc đẹp để dụ dỗ là quá đê tiện!"

Hàn Phi Tà nhanh chóng cởϊ áσ, bước tới trước mặt y, nắm đầu y quay lại, "Nhìn ta."

Chiến Trạm bị nắm, miệng chu ra.

Hàn Phi Tà cúi đầu hôn nhẹ.

Đôi mắt Chiến Trạm bất ngờ mở to.

Hàn Phi Tà dịu dàng như vậy khiến y có cảm giác như Hàn Bá trước khi thành thần đã quay trở lại.

Hàn Phi Tà vừa dùng nụ hôn để ổn định Chiến Trạm, vừa cởϊ áσ của y.

Chiến Trạm nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống đất mới phản ứng lại, kêu lên: "Ta là linh thể, không nhất thiết phải..."

"Ngươi có yêu ta không?" Hàn Phi Tà nhìn y.

Chiến Trạm cười gượng: "Bây giờ vấn đề là, huynh có yêu ta không?"

"Ta không muốn lừa dối ngươi." Hàn Phi Tà nói, "Sau khi trở thành kiếm thần, cảm xúc của ta thực sự trở nên lạnh nhạt. Nhưng..." hắn ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm, như bầu trời đầy sao, vô số ánh sáng lấp lánh, "Cảm xúc dành cho ngươi dường như trở thành bản năng. Dù không cảm nhận được cảm xúc, nhưng cơ thể và máu vẫn không tự chủ được muốn gần gũi ngươi, bảo vệ ngươi, ở bên ngươi."

...

" Tuyệt Thế Kiếm Tà " chắc chắn đã đổi tác giả, những lời ngọt ngào này không giống phong cách của tác giả gốc.

Chiến Trạm mím môi, nửa đẩy nửa chịu nằm dưới thân Hàn Phi Tà.

Là đàn ông, thật ra y cũng có chút tò mò và mong đợi về chuyện này, sự khó chịu trước đó hoàn toàn xuất phát từ thái độ công vụ của Hàn Phi Tà, sau khi bị những lời ngọt ngào làm mềm lòng, sự khó chịu này dần dần biến mất, tâm lý chuyển đổi, bắt đầu tích cực chấp nhận.

"Ta phải làm gì?"

Hàn Phi Tà nói: "Thả lỏng."

Mặc dù tâm trạng của Chiến Trạm đã tích cực hơn, nhưng cơ thể vẫn chưa đồng bộ.

Hàn Phi Tà hướng dẫn y tu luyện.

Chiến Trạm lo lắng hỏi: "Nếu ta trở về Bạch Mộng Sơn thì sao?"

"..." Hàn Phi Tà nói: "Cố gắng giữ tỉnh táo."

Chiến Trạm đáp một tiếng, nhưng không mấy tự tin.

Hàn Phi Tà lấy bức Xuân Cung Đồ ra, chỉ vào các đường kinh mạch trên đó, giải thích từng chi tiết về đường đi của kiếm khí, "Khi ta truyền khí hỏa dương, ngươi phải theo đường này để vận công, sau khi xong, chuyển kiếm khí lại cho ta."

Chiến Trạm tập trung ghi nhớ.

Không thể phủ nhận, cách này thực sự giảm bớt áp lực, cho đến khi cơ thể hai người kết hợp, Chiến Trạm không có thời gian để cảm thấy ngại ngùng hay kích động, bỏ qua mọi cảm xúc "nên có", toàn tâm toàn ý vào việc vận công.

Lần đầu tiên cả hai đều không quen với song tu, việc vận công rất chậm, ngoài việc kiếm khí vận hành trong cơ thể, thân thể ở trạng thái tĩnh, sau khi đến lần thứ hai, thứ ba thích ứng, lần thứ tư, Hàn Phi Tà tăng cường cử động. Chiến Trạm dần cảm nhận được cảm giác khác lạ ngoài kiếm khí.

Đến lần thứ bảy, Chiến Trạm không thể nhịn được nữa, nắm lấy vai Hàn Phi Tà đang tạm dừng lại, dục cầu bất mãn la lên: "Không thể làm một lần dứt khoát sao?"

Hàn Phi Tà cúi mắt nghe, từ từ ngẩng đầu lên.

Chiến Trạm giật mình, vì mắt của Hàn Phi Tà sáng đến chói mắt.

"Ngươi nói đấy." Hàn Phi Tà thu khí hỏa dương về đan điền, cúi người hôn vào đầu mũi Chiến Trạm, rồi... hành động kịch liệt.

...

Tinh tẫn nhân vong.

Chiến Trạm cuối cùng đã hiểu sâu sắc nghĩa của bốn chữ này, và cực kỳ hối hận vì lời nói bất cẩn của mình.

Y ngồi trên đất trong trạng thái linh hồn, chán nản nhìn Hàn Phi Tà đang vận công, miệng làu bàu hết câu này đến câu khác.

"Khi còn trẻ không tiết chế, về già sẽ trống rỗng."

"Và không hiểu biết chút gì về kỹ thuật..."

"Trời ơi! Đây là lần đầu tiên của lão tử, dù không biết thương hoa tiếc ngọc, cũng nên nghĩ đến đường dài chứ. Chứ không phải là thứ sử dụng một lần."

"Lần sau chú ý."

"Lần sau không chú ý huynh liền..." Chiến Trạm đột ngột ngẩng đầu, phát hiện Hàn Phi Tà không biết từ khi nào đã mở mắt, đang dịu dàng nhìn mình.

"Huynh..."

"Ta rất tốt."

Chiến Trạm trợn mắt, "Ai hỏi huynh tốt hay không, lúc này nên quan tâm đến ta có tốt hay không!"

Hàn Phi Tà đứng lên đi đến bên cạnh y ngồi xuống. Mặc dù họ là một người linh thể một người thực thể, không thể tiếp xúc, nhưng Hàn Phi Tà vẫn ý thức ngồi sát lại, "Ta sẽ truyền hỏa dương chi khí cho ngươi, ngươi cứ luyện công trước."

"Không cần gấp." Sau chuyện vừa rồi, Chiến Trạm chẳng muốn khôi phục thực thể chút nào, "Huynh thử xem có cầm được kiếm thần không."

Hàn Phi Tà không phản đối, đứng lên, đưa tay nắm lấy kiếm.

Chiến Trạm lo lắng nói: "Cẩn thận đấy."

Hàn Phi Tà cúi đầu cười với y.

...

Chiến Trạm nói: "Huynh hồi phục cảm xúc quá nhanh!"

"Không đến một phần mười của trước kia, nhưng là gấp mười lần người bình thường."

Câu nói này của Hàn Phi Tà không đầu không đuôi, nhưng Chiến Trạm hiểu, không chỉ hiểu mà còn nổi da gà. Chiến Trạm lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tác giả đã đổi sang viết tiểu thuyết ngôn tình rồi?"

Hàn Phi Tà hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đưa hỏa dương chi khí vào trong Kỳ kiếm thần.

Kiếm phát ra tiếng rung nhẹ.

Chiến Trạm nhìn thấy những lời nguyền trên thân kiếm như sống dậy, từng chữ từng chữ nhảy múa.

Hàn Phi Tà nhắm mắt lại, trong đan điền bản mệnh kiếm hỏa bừng bừng cháy. Trước khi song tu, kiếm hỏa bản mệnh của hắn chỉ là một luồng tinh khí, khi tu luyện cũng chỉ yên lặng ở trong đan điền, sự sôi nổi như thế này là lần đầu tiên. Có thể thấy phương pháp song tu của Lân kiếm thần thực sự là một công pháp tuyệt vời để tăng cường tinh khí bản mệnh.

Chiến Trạm thấy trên người Hàn Phi Tà xuất hiện một lớp ánh sáng mờ mờ, không phải thất thái thần y, cũng không phải kỳ lân giáp.

Xoẹt——

Kiếm động, từng chút một rút ra khỏi khe đá.
« Chương TrướcChương Tiếp »