Chương 189: Cục Diện Hỗn Loạn (1)

Chu Vãn tiếc nuối nói: "Nếu bên cạnh Vân Mục Hoàng có một người thông báo tin tức thì tốt rồi."

Chiến Trạm đột nhiên vỗ tay, mặt hiện lên vẻ hưng phấn, rồi lại đột ngột kêu "Aiya", vẻ mặt lo lắng.

Chu Vãn nói: "Có phải ngươi muốn hỏi ta muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?"

Chiến Trạm nói: "... Đúng vậy."

"Tin xấu trước đi."

Chiến Trạm nói: "Tin xấu ở phía sau, tin tốt ở phía trước, nếu nghe tin xấu trước thì sẽ không có tin tốt nữa."

"... Vậy thì nghe tin tốt trước đi."

"Tin tốt là thực sự có một người có thể trở thành nội ứng của chúng ta."

"Tin xấu là người đó chết rồi?"

"Không, tin xấu là người đó có thể đã bị lộ."

Chu Vãn hỏi: "Là ai?"

Chiến Trạm nói: "Vân Thủy Linh." Y kể lại chuyện Vân Thủy Linh được Vân Tiêu Tiêu và Ngư Thanh Sầu mời đến. Bởi vì lúc đó cô ấy đi cùng bọn họ trước mặt Vân Mục Hoàng, với tính cách của Vân Mục Hoàng, Vân Thủy Linh khó mà thoát khỏi hiểm nguy.

Chu Vãn nói: "Cô ấy không có đầu óc à?" Những việc báo cáo kiểu này người ta thường làm càng bí mật càng tốt, ai lại tự nguyện đưa mình lên cửa chứ.

Chiến Trạm nói: "Cô ấy chỉ không ngờ Vân Mục Hoàng lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả người thân của mình cũng không tha."

"Cô ấy không phải cũng không tha anh trai của mình hay sao?"

"...” Vấn đề chính của nhà họ Vân chắc là do di truyền. Thực ra nhà họ Chiến cũng vậy, một người quá vô tình, một người quá trung thành, kết hợp lại thì tốt hơn. Ài, không trách được ta hoàn hảo như vậy. Hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn "Chiến Trạm", Chiến Trạm rõ ràng đã quên mình là "người xuyên không".

Chu Vãn nói: "Tính thời gian, người ra ngoài đáng lẽ đã trở về rồi."

Hàn Phi Tà nói: "Ferrari đã trở về."

Chiến Trạm vội ngẩng đầu nhìn lên trời.

Khi Ferrari chạy vào, thấy Chiến Trạm ngẩng cổ không biết nhìn cái gì, "Moá!"

Chiến Trạm cúi đầu, "Ngươi sao lại chạy về?"

Ferrari nhìn y, khóe mắt nhanh chóng ngưng tụ hai giọt nước mắt, rơi xuống, "Cánh của con bị hỏng rồi..."

"..."

Chiến Trạm vội chạy đến kiểm tra, quả nhiên thấy cánh trái của Ferrari có một vết rách lớn, y gạt ra, thậm chí thấy cả xương, "Ai làm?"

Ferrari nói: "Là một người phụ lữ."

"Phụ nữ?" Chiến Trạm hỏi, "Trông như thế nào? Họ tên là gì? Sống ở đâu? Nói cho moá, moá giúp ngươi báo thù!"

Ferrari cúi đầu ủ rũ vào ngực y, "Không nhìn rõ, nhưng nghe thấy giọng lói của phụ lữ."

Chiến Trạm đau lòng ôm đầu nó, "Nói chuyện không tốt đã đành, sau này chúng ta tìm một ma thú không biết nói chuyện, để nó không dám chê ngươi. Nhưng mắt cũng không tốt, ài, sau này biết lấy ai đây."

"..." Ferrari chui ra khỏi lòng y, hướng về phía Hàn Phi Tà làm nũng.

Hàn Phi Tà lấy thuốc và băng vải giúp nó xử lý vết thương.

Chu Vãn hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào?"

Ferrari nói: "Rối tung như nồi tráo, mọi người đánh nhau loạn xạ. Ta thấy nhiều nhười nắm..."

"Còn những người đi cùng ngươi ra ngoài đâu?" Hắn đã thuê người ra ngoài thăm dò tin tức, bảo Ferrari bí mật theo sau họ, giám sát và bảo vệ.

"Không thấy nữa." Ferrari phàn nàn, "Lúc đầu còn nhận ra, sau đó nhười nhiều quá, không nhận ra nữa. Ngươi sau này trìm nhười đẹp vào, trong đám nhười phải lấp lánh. Ít nhất cũng phải giống như moá."

"Cái gì gọi là ít nhất?!" Chiến Trạm phẫn nộ hét lên.

Ferrari nói: "Moá xem cha."

Chiến Trạm: "..." Vợ chồng quan trọng là phân công hợp tác, sau này y chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình không được sao?

Chu Vãn lại hỏi: "Ngươi đi về phía tây hay phía nam thành?"

"Tầng tây."

Chu Vãn nói: "Ngươi có thấy Khổng Đường chủ và Âu Dương Đường chủ không?"

Ferrari lắc đầu.

Chu Vãn ngón tay nhanh chóng gõ lên mặt đất hai cái, "Ta thấy vẫn là ta nên ra ngoài thăm dò thì hơn." Hắn nói, run rẩy đứng dậy, chưa đứng vững lại ngã xuống, sau đó lại kiên cường lung lay đứng dậy...

Kim Khiêm nói: "Thân thể ngươi không tốt, để ta đi."

Chu Vãn lập tức ngồi xuống, "Làm phiền."

Chiến Trạm ngăn Kim Khiêm đang đi ra ngoài, nói: "Kim thúc, để ta đi. Công việc thăm dò không ai phù hợp hơn ta."

Kim Khiêm lo lắng nhíu mày, "Tiểu công gia ở lại chăm sóc lão Nguyên soái, nếu ông ấy tỉnh dậy, người đầu tiên muốn gặp nhất định là ngươi."

"Tin ta đi, người ông ấy muốn gặp đầu tiên nhất định là Vân Mục Hoàng." Chiến Trạm nhếch miệng nói, "Nhưng thật tình cờ, ta cũng rất muốn gặp hắn."

"Núi cao còn có núi cao hơn, tiểu công gia." Kim Khiêm quay đầu nhìn Hàn Phi Tà, hy vọng hắn có thể cùng mình khuyên y.

Hàn Phi Tà nói: "Ta đi cùng ngươi."

Chiến Trạm khó xử nhìn cả căn phòng toàn người già yếu bệnh tật, "Ở đây cần có người ở lại chăm sóc."

Kim Khiêm đã tận mắt thấy Hàn Phi Tà tiêu diệt một kiếm thánh, nghe nói hắn đi cùng Chiến Trạm, tự nhiên vô cùng yên tâm, liên tục nói tốt.

Chu Vãn nói: "Thật ra, chúng ta có một nơi để đến."

"Đâu?"

"Nhà họ Ninh."

Năm đại gia tộc, Tư Đồ và Vệ đi theo Vân Mục Hoàng, đối địch gay gắt với đám người Chiến Trạm. Nhà họ Lam tuy bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng với mối quan hệ của họ với nhà họ Hàn, không thể không biết đến hoạt động thường xuyên của nhà họ Hàn ở Thiên Đô, lập trường của họ chắc chắn là giống nhau. Còn lại nhà họ Ninh, nhờ có Ninh Xuân Ý và Chiến Lôi làm cầu nối, có thể xem là chiến hữu của nhà họ Chiến, nhất là khi họ luôn biết rõ vị trí của Vân Mục Hoàng trong những thời điểm quan trọng, càng thể hiện lập trường của họ.

Nhưng Kim Khiêm vẫn còn chút nghi ngờ, "Trước đây ngươi không phải nói, khả năng nhà họ Ninh đặt bẫy dù nhỏ nhất, nhưng vẫn có sao?"

Chu Vãn nhìn hắn đầy ẩn ý, giả vờ thở dài, "Đúng vậy, nhưng thế sự vô thường, ngươi thấy Tư Đồ Phấn không phải cũng đến báo cáo vị trí của Vân Mục Hoàng sao? Thà đến nhà họ Ninh thử vận may còn hơn ở lại quân thần phủ trống trơn này, lúc nào cũng có thể bị gia tộc Kỳ Lân phản công. Thật ra, ngoài nhà họ Ninh, còn có một nơi khác đáng tin cậy hơn, chỉ là..." Hắn nhìn về phía Hàn Phi Tà.

Hàn Phi Tà nói: "Ngươi muốn đến nhà họ Hàn?"

Chu Vãn cười khổ nói: "Nếu Sơn Chủ không đồng ý, ta dù thế nào cũng không dám đến."

"Ngươi biết họ ở đâu?"

"Trong thành Thiên Đô này, nhà họ Hàn thân với ai nhất?"

Chiến Trạm lo lắng nhìn vẻ mặt quá bình tĩnh của Hàn Phi Tà, nhỏ giọng nói: "Thật ra ta thấy nhà họ Ninh khá đáng tin cậy."

Hàn Phi Tà chậm rãi nói: "Đúng là không đáng tin cậy bằng nhà họ Hàn." Nhà họ Hàn và gia tộc Kỳ Lân là kẻ thù truyền kiếp, không còn ai kiên định hơn họ nữa.

Từ Quân Thần phủ đến Lam phủ phải đi qua ba con phố, đường phố im ắng đến đáng sợ.

Chiến Trạm hỏi Ferrari: "Ngươi không phải nói bên ngoài rất loạn sao?"

Ferrari nói: "Không phải trỗ lầy..."

Chu Vãn nói: "Ban ngày ban mặt, đường phố không một bóng người, thực ra là một loại loạn, lòng dân loạn, triều thần loạn, quốc gia càng loạn."

Chiến Trạm nói: "Có một loại tình yêu tinh thần gọi là tình yêu kiểu Platonic, có một loại rối loạn tinh thần gọi là mọi người cùng loạn."

Chu Vãn: "..."

Họ đến trước cổng Lam phủ, chưa kịp đến gần đã thấy hai hàng cung thủ đứng trên tường thành, nhắm mũi tên về phía họ.

Chiến Trạm nói: "Nhìn thấy Lam phủ còn nguyên vẹn, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy ghen tị và phẫn hận đan xen, rất khó chịu."

Chu Vãn nói: "Quân Thần phủ có thể xây lại."

Chiến Trạm nói: "Rất nhiều tiền đó."

Chu Vãn nói: "Sơn Chủ có thể trả được."

Chiến Trạm nhìn Hàn Phi Tà.

Hàn Phi Tà nói: "Có thể. Nếu ngươi thích, Lam phủ làm sân sau."

Chiến Trạm nói: "Hoàng cung làm sân trước, được không?"

Chu Vãn nghĩ ngợi rồi nói: "Hình dáng kỳ quái."

Chiến Trạm nói: "Khi lòng ta thoải mái, ai để ý những chi tiết đó chứ!"

Chu Vãn: "..."

Khi họ đến trước cổng phủ, cửa từ từ mở ra, một ông già tinh thần phấn chấn từ bên trong bước ra, cúi chào Chiến Trạm, "Từ xa ta đã thấy các vị phong thái phi phàm, trong lòng tự hỏi thành này khi nào lại có những nhân vật như vậy, không ngờ chính là Chiến Tiểu Công Gia!"

Chiến Trạm nói: "Nói hay nói hay, quý phủ Lam huynh cũng là người phong độ ngời ngời! Hôm nay ta đến tìm hắn, không biết hắn có ở nhà không?"

Ông già nói: "Nói ra thật không khéo, hôm nay ngài ấy không ở nhà."

Chiến Trạm ngạc nhiên. Lúc trước Lam Tuấn Viễn ở gia tộc Thanh Văn từng đích thân nói về hợp tác, theo lý thuyết, dù Lam Tuấn Viễn không ở nhà, Lam gia cũng nên mời họ vào trước đã, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng là từ chối khách.

Chiến Trạm không phải loại người dễ dàng từ bỏ, nhanh chóng nói: "May là hôm nay ta có thời gian, có thể chờ trong quý phủ."

Ông già nói: "Thiếu gia của ta đi xa."

Chiến Trạm cười nói: "Vậy càng tốt, ta có thể ngủ trong phòng hắn."

Ông già bối rối: "..." Sống đến tuổi này, đã gặp không ít người các loại, nhưng gặp kẻ lưu manh kiểu này thì lần đầu tiên. Ông do dự một lúc nói: "Nhưng trong phủ có vài vị khách quý, sợ là không tiện tiếp đãi."

Chiến Trạm mỉm cười nói: "Đừng nhìn ta xuất thân Quân Thần phủ, dường như rất cao quý, thực ra ta rất dễ nuôi. Chỉ cần ba bữa chính và bữa khuya đều đặn, thường xuyên phơi chăn gối, mỗi ngày đánh một thùng nước tắm ấm là được, ta không kén chọn. Đúng rồi, phòng nhất định phải hướng nam, ta thích tắm nắng."

Ông già im lặng nhìn y một lúc lâu, rồi nói: "Nếu Tiểu Công Gia nhất quyết như vậy, xin cho ta vào phủ báo cáo lão gia rồi mới quyết định."

"Ta đợi ông." Nụ cười của Chiến Trạm chỉ từ từ biến mất khi đối phương đã vào trong, y quay đầu nhìn Hàn Phi Tà và Chu Vãn, "Đây là ý gì? Trước đây Lam Tuấn Viễn còn tỏ ra như không có chúng ta không sống nổi, giờ lại không cho đυ.ng tay đυ.ng chân."

Chu Vãn nói: "Thông thường, có ba lý do."

"Nguyện nghe chi tiết."

"Thứ nhất, xảy ra chuyện khiến họ cảm thấy không cần chúng ta nữa, tức là chúng ta không còn giá trị lợi dụng. Có thể là họ đã tìm được trợ thủ mạnh mẽ, hoặc đối thủ mạnh mẽ của họ không còn nữa."

Chiến Trạm gật đầu nói: "Có lý."

"Thứ hai, nội bộ của họ có người phản đối. Dù Lam Tuấn Viễn không phải gia chủ Lam gia, Lam gia không phải nơi hắn nói gì là quyết định."

Chiến Trạm nói: "Nhưng hắn là người thừa kế của Lam gia..." Trong tiểu thuyết, Lam gia là hắn nói gì thì làm theo.

"Thứ ba, có thế lực khác khiến họ phải làm vậy."

Chiến Trạm nói: "Ngươi nói bị người khác đe dọa?"

Chu Vãn nhìn Hàn Phi Tà, nói đầy ẩn ý: "Thứ hai và thứ ba, cũng có thể là cùng một chuyện."